Bạc Minh Tâm nhìn Bạc Minh Thành, thấy anh im lìm ở đó không nhúc nhích, cô ta nhếch môi liếc xéo Thẩm Thanh Ngọc, tuy không dám mở miệng nói gì nhưng trong lòng rất bực bội, dứt khoát cúi đầu phớt lờ cho qua chuyện.
Tuy nhiên, nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên lại không nhịn được bèn cất tiếng hỏi: “Cô Thẩm à, nhiều đồ ăn như vậy, không phải là hơi nhiều quá so với ba người các cô sao?”
Bạc Minh Tâm ngồi bên cạnh nghe thấy lời nói này của nhân viên phục vụ, không khỏi liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc, nếu không phải Bạc Minh Thành đang ở kế bên thì ngay cả cô ta cũng muốn hỏi Thẩm Thanh Ngọc, như vậy không phải là quá trớn rồi ư!
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười: "Ồ, tôi quên nói, phiền anh gói lại mấy món tôi vừa gọi.”
Nói xong, cô dừng lại một chút, rồi nhìn về phía Bạc Minh Thành: “Bạn của tôi hơn bận, có nhờ tôi chốc nữa mua ít đồ ăn mang qua, cậu hai Bạc chắc không để bụng tôi mượn hoa cúng Phật đâu nhỉ?”
Bạc Minh Thành nhìn cô, biểu cảm vẫn như cũ: “Không để bụng.”
"Vậy thì tốt rồi.”
Thẩm Thanh Ngọc lạnh lùng đáp lại, sau đó lại chỉ vào hai món ăn: "Đem hai món này lên đây đi, còn mấy món khác, anh hỏi cậu hai Bạc và cô Bạc xem hai người họ muốn ăn gì nhé.”
Điệu bộ này của Thẩm Thanh Ngọc, như thể hôm nay cô là người làm chủ ở đây vậy. Dù Bạc Minh Tâm đang tức anh ách trong bụng, nhưng không thể nói ra, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi gọi ba món, Bạc Minh Thành lại kêu thêm một món canh, một món tráng miệng, thực đơn cho bữa cơm tối nay coi như đã quyết định xong.
Người phục vụ đến nhận gọi món cũng thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí trong căn phòng này có gì đó không ổn, vừa bước vào đã cảm nhận được rồi! Bây giờ cuối cùng cũng chọn món xong, nhân viên phục vụ cười nói "Xin quý khách chờ một chút” rồi nhanh chóng rời đi.
Người phục vụ đi ra ngoài, trong căn phòng chỉ còn lại ba người họ. Thẩm Thanh Ngọc rót trà vào tách của mình và tách ở trước mặt cô, rồi lại rót thêm vào tách của mình, uống một hớp, sau đó mới nhìn về phía Bạc Minh Thành: "Cậu hai Bạc và cô Bạc muốn nói chuyện trước khi ăn hay muốn ăn cơm xong rồi nói?”
Thẩm Thanh Ngọc đặt tách trà xuống, hơi nhếch môi, rồi nói thêm một câu: "Tôi đề nghị hay là ăn xong rồi chúng ta hẳn nói chuyện, chứ không khéo tôi sợ cậu hai Bạc và cô Bạc lại nuốt không nổi bữa cơm này.”
Bạc Minh Thành nhìn Thẩm Thanh Ngọc ở đối diện, tuy rằng mặt mũi tươi cười, nhưng trong đáy mắt lại không hề có ý cười, trong thái độ khiêm nhường, lễ phép lại mang theo sự sành sỏi mà trước đây không hề có. Có vẻ cô rất chắc chắn cuộc trò chuyện của họ tối nay sẽ không mấy dễ chịu.
Bạc Minh Thành nhìn cô, con ngươi đen láy thoáng chuyển động, một lúc sau anh mới nói: "Ăn xong rồi nói.”
Thẩm Thanh Ngọc nhếch môi, cười nói: "Được."
Cả ba thực sự không có đề tài nói chuyện chung, mà cho dù có, cũng sẽ chẳng ai mở miệng. Bạc Minh Thành không phải người nói nhiều, Bạc Minh Tâm cố gắng kìm nén cơn giận, Thẩm Thanh Ngọc là đang xem trò vui. Không ai lên tiếng, âm thanh duy nhất trong căn phòng chính là tiếng nước chảy từ đồ vật trang trí cách đó không xa.
Nhưng may mắn thay, nhà hàng này lên món rất nhanh, người phục vụ bưng thức ăn đã phá tan sự yên lặng trong hơn mười phút qua của căn phòng này. Chỉ là bầu không khí trong căn phòng quá yên ắng và ngột ngạt, đến nỗi người phục vụ vốn dĩ bước vào rất vui vẻ, nhưng khi vừa đi tới bàn ăn, chỉ dám dè dặt đặt món ăn xuống.
"Các món ăn đã chuẩn bị xong, mời quý khách từ từ dùng bữa, món tráng miệng sẽ được mang lên sau.”
Người phục vụ cẩn thận đặt đĩa thức ăn lên bàn, nói dứt câu liền lập tức đẩy xe thức ăn đi thẳng một nước. Bạc Minh Thành liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc ở trước mặt: "Ăn đi."
Vừa nói hết câu, Thẩm Thanh Ngọc đã đứng dậy tự múc một bát canh, sau khi múc xong, Thẩm Thanh Ngọc ngồi xuống, từ đầu đến cuối đều không đếm xỉa đến Bạc Minh Thành. Ái chà, chỉ là một bữa cơm thôi mà, chẳng lẽ anh không mở miệng nói gì thì cô không dám ăn ư?
Thẩm Thanh Ngọc nếm thử một muỗng canh, vị khá ngon, cảm thấy bữa ăn tối nay rất xứng đáng, ít ra thức ăn ngon sẽ không khó nuốt và có thể ăn no rồi.