Bạc Minh Tâm cúp điện thoại, cầm điện thoại, cũng không đi thay quần áo.
Hôm nay ăn cơm với Thẩm thanh Ngọc, Bạc Vĩnh Cơ bảo cô ta ăn mặc đẹp với dịu dàng một chút, cho nên Bạc Minh Tâm mặc một chiếc váy rất thục nữ.
Bạc Vĩnh Cơ bảo cô ta thay quần áo, hiển nhiên là muốn dùng gia pháp với cô ta.
Ông nội Bạc không hay dùng gia pháp, từ khi Bạc Minh Tâm có ký ức tới nay, Bạc Vĩnh Cơ chỉ mới dùng gia pháp ba lần. Lần đầu tiên là Bạc Nhật Nhã muốn ly hôn với Tần Minh Tú để cưới ả đàn bà không đứng đắn bên ngoài, lần thứ hai chính là vào đêm Thẩm Thanh Ngọc “mưu hại” đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của anh cả cô ta.
Lần trước Thẩm Thanh Ngọc quỳ một đêm trong từ đường nhà họ Bạc, đêm đó trời còn đổ mưa to cả đêm, nếu ngày hôm sau Thẩm Thanh Ngọc không tự mình rời đi thì Bạc Vĩnh Cơ sẽ còn phạt tiếp nữa.
Năm đó Bạc Nhật Nhã bị dùng gia pháp, lúc ra ngoài thậm chí còn không đi nổi, khắp người đều là máu, không bị thương đến chỗ quan trọng nhưng lại đau đến trong da thịt một cách rõ ràng.
Thời điểm dùng đến gia pháp kia, Bạc Minh Tâm chỉ mới bảy tám tuổi, bám theo Tần Minh Tú đi theo xem, xong việc vẫn không cảm thấy gì cả, chỉ thấy Bạc Nhật Nhã la rất thê thảm.
Nhưng bây giờ nhớ lại lại khiến người ta sợ hãi.
Bạc Minh Tâm muốn kéo dài thời gian chờ Tần Minh Tú trở về, nhưng Bạc Vĩnh Cơ lại không cho, Bách Gia Tính đợi ở dưới lầu năm phút mà vẫn không thấy người đi xuống, ông ta thở dài lên lầu gõ cửa phòng Bạc Minh Tâm: “Cô ba, đã bảy phút trôi qua, nếu cô còn không ra nữa thì sẽ trễ đấy. Dù cô có kéo dài tới lúc bà chủ trở về thì ông cụ cũng sẽ không nương tay đâu.”
Nghe thấy Bách Gia Tính ở ngoài cửa nói, Bạc Minh Tâm cứng đờ, qua vài giây, cô ta không dám cố ý kéo dài thời gian nữa, vội vàng đỡ cửa đứng dậy: “Thư ký Bách, tôi sắp xong rồi!”
Cô ta nói xong, lau nước mắt rồi chạy tới phòng để quần áo thay quần áo.
Bách Gia Tính nói không sai, trên đường trở về ông nội cô ta không hé răng nửa lời, hiển nhiên là đã tức giận tới đỉnh điểm, bây giờ lại bảo Bách Gia Tính đến đây giám sát, nếu cô ta cố ý chần chừ đến trễ, đến lúc đó Bạc Vĩnh Cơ sẽ càng tức giận hơn.
Tuy rằng Bạc Minh Tâm sợ hãi, nhưng cũng biết đêm nay bản thân sẽ trốn không thoát, chỉ hy vọng Tần Minh Tú mau trở về, giúp cô ta cầu xin, Bạc Vĩnh Cơ có thể cho Tần Minh Tú chút mặt mũi mà phạt ít đi một chút.
Sau khi Bách Gia Tính nhắc nhở, Bạc Minh Tâm nhanh chóng thay quần áo xong xuôi, vừa khóc lóc vừa đi tới từ đường nhà họ Bạc với Bách Gia Tính.
Bạc Minh Tâm vừa đến từ đường nhà họ Bạc, một chén trà trực tiếp ném tới chân cô, ly sứ rơi xuống mặt đất vỡ tan tành, ông Bạc tức giận: “Quỳ xuống!”
Bạc Minh Tâm run lên, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Bạc Vĩnh Cơ: “Ông nội, cháu biết sai rồi.”
Tới lúc này Bạc Minh Tâm vẫn còn khóc, nhưng ông Bạc vừa hét một tiếng, Bạc Minh Tâm đã bị doạ sợ tới mức nói không nên lời.
Mà trong lúc này, ngoài cửa biệt thự nhà họ Bạc có một chiếc Maybach đang đậu, Bạc Minh Thành đẩy cửa xuống xe, nhấc chân lập tức đi vào biệt thự.
Quản gia nhìn thấy Bạc Minh Thành, hơi sửng sốt: “Cậu hai, cậu…”
“Bạc Minh Tâm đâu?”
Bạc Minh Thành trực tiếp lên tiếng hỏi quản gia, quản gia kinh ngạc, chỉ chỉ về phía từ đường: “Cô ba và ông đang ở từ đường.”
“Ừ.”
Bạc Minh Thành lên tiếng, cất bước đi tới từ đường.
Quản gia còn muốn nói gì đó, nhưng khi Bạc Minh Thành đến gần, ông ta mới phát hiện mặt Bạc Minh Thành cực kỳ u ám, môi quản gia giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Bóng đêm thăm thẳm, nhưng từ đường nhà họ Bạc lại được thắp đèn đỏ rực.
Chỉ có một lần từ đường nhà họ Bạc trông như thế, đó là lần Thẩm Thanh Ngọc bị phạt.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Bạc Minh Thành càng thêm âm trầm, tốc độ dưới chân cũng nhanh thêm một chút.