Sau khi Bạc Vĩnh Cơ nói xong bèn đi thẳng về phía từ đường, đi được một nửa, ông ta lạnh lùng nhìn Bách Gia Tính một cái: "Ông đi trông chừng Bạc Minh Tâm, đừng để con bé tìm Tần Minh Tú."
Tần Minh Tú có tiếng mềm lòng, Bạc Nhật Nhã cũng không quản lý công việc trong nhà, ở ngoài còn có một ngôi nhà khác, tuy rằng Bạc Vĩnh Cơ cảm thấy Tần Minh Tú vô dụng không giữ được chồng mình, nhưng ít nhiều vẫn cảm thấy nhà họ Bạc có lỗi với Tần Minh Tú.
Bạc Minh Tâm gây ra một chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ tìm Tần Minh Tú giúp đỡ, đến lúc đó Tần Minh Tú mở miệng, Bạc Vĩnh Cơ cũng không thể không nể mặt con dâu của mình.
Nhưng vừa rồi ở trên bàn cơm, ông cụ Bạc chưa từng bị thua thiệt lớn như vậy khi ở trước mặt Thẩm Thanh Ngọc.
Ông ta không nổi giận ngay tại chỗ, nín nhịn suốt dọc đường, bây giờ trở lại nhà họ Bạc, không ai ngăn cản được việc ông ta phạt Bạc Minh Tâm!
Lúc này ông ta còn bảo Bách Gia Tính đi trông chừng Bạc Minh Tâm, hiển nhiên là tối nay Bạc Vĩnh Cơ muốn phạt nặng Bạc Minh Tâm.
Bách Gia Tính đi theo Bạc Triết Mậu đã nhiều năm, biết rõ Bạc Vĩnh Cơ thích sĩ diện, hôm nay Bạc Vĩnh Cơ bị Thẩm Thanh Ngọc đè ép trên cơ, tất cả đều là do Bạc Minh Tâm, bây giờ trở lại nhà họ Bạc, đương nhiên Bạc Minh Tâm không thể sống tốt.1
Ông ta khẽ gật đầu, buông Bạc Vĩnh Cơ ra, xoay người trở lại nhà chính của biệt thự.
Bạc Vĩnh Cơ đoán không sai, Bạc Minh Tâm thấy Bạc Vĩnh Cơ đã đi xa bèn lảo đảo xuống xe đi tìm Tần Minh Tú.
Chỉ là hôm nay vận may của cô ta không tốt lắm, hôm nay Tần Minh Tú đi ra ngoài dạo phố với người khác rồi, từ sớm đã gọi điện thoại về nói sẽ không về ăn cơm tối, tầm này cũng mới hơn bảy giờ vẫn chưa đến tám giờ, đương nhiên Tần Minh Tú sẽ không ở trong biệt thự.
Bạc Minh Tâm gõ cửa phòng Tần Minh Tú một lúc lâu vẫn không nghe thấy Tần Minh Tú đáp lại, trong lòng cô ta vừa hoảng sợ vừa sốt ruột, đang định lấy điện thoại ra gọi điện cho Tần Minh Tú, Bách Gia Tính xuất hiện từ phía sau trực tiếp ngăn lại động tác của cô ta: "Cô ba, ông cụ dặn dò rồi, nếu trong vòng mười phút cô không đến từ đường, tự gánh lấy hậu quả."
Bạc Minh Tâm nghe thấy lời này của Bách Gia Tính, hai chân lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Bạc Minh Tâm cũng coi như bình tĩnh, biết mình khó thoát kiếp này, bên phía Bạc Minh Thành cô ta tuyệt đối không dám xin giúp đỡ, bây giờ người có thể cứu cô ta cũng chỉ có Tần Minh Tú.
Cô ta giơ tay vịn lấy vách tường ở bên cạnh, nhắm mắt lại để ổn định cảm xúc, sau đó nhìn Bách Gia Tính miễn cưỡng nở một nụ cười: "Tôi biết rồi, thư ký Bách ông cứ đi trước chăm sóc ông nội đi, tuổi ông lớn rồi, đi đứng cũng không tiện, lỡ như bị ngã thì không tốt đâu, bây giờ tôi đi thay quần áo ngay."
Bạc Minh Tâm nói, sau đó xoay người đi lên trên tầng.
Bách Gia Tính cũng không đi theo cô ta, chỉ đứng sau lưng Bạc Minh Tâm ung dung nói một câu: "Cô ba, tôi khuyên cô đừng nên kéo bà chủ vào chuyện này, ông cụ đã nổi giận rồi, ngoài chịu lấy thì cô không còn cách nào khác đâu."
Bạc Minh Tâm mới bước được mấy bậc thang, nghe thấy lời này của Bách Gia Tính, cả người đều cứng đờ.
"Tôi biết rồi, ông đi chăm sóc ông nội tôi đi."
Bạc Minh Tâm nói rất bình tĩnh, nhưng khi về đến phòng, cô ta dựa vào cửa rồi trực tiếp ngã xuống, bàn tay cầm điện thoại di động cũng run rẩy, ngón tay nhấn trên màn hình mấy lần mới nhấn gọi cho Tần Minh Tú được.
Điện thoại vừa kết nối, Bạc Minh Tâm lập tức bật khóc: "Mẹ, mẹ mau trở về cứu con!"
Tần Minh Tú vừa ăn cơm với bạn bè xong, định đi mua sắm một lúc nữa mới về, nhận được điện thoại của Bạc Minh Tâm, còn tưởng rằng con gái muốn mua hộ thứ gì, không ngờ rằng vừa kết nối đã nghe thấy tiếng khóc của Bạc Minh Tâm, Tần Minh Tú bị dọa đến trợn trắng mắt: "Minh Tâm, con làm sao vậy? Nói cho mẹ nghe đi, mẹ lập tức về ngay!"
Bạc Minh Tâm không dám nói cụ thể mọi chuyện, chỉ nói mình chọc giận Bạc Vĩnh Cơ, Bạc Vĩnh Cơ muốn dùng gia pháp với cô ta.
Tần Minh Tú làm dâu nhà họ Bạc nhiều năm như vậy, đây là lần thứ ba nghe thấy Bạc Vĩnh Cơ dùng gia pháp, lần gần đây nhất là dùng với Thẩm Thanh Ngọc, bắt Thẩm Thanh Ngọc quỳ một đêm ở từ đường.
Nghĩ tới đây, Tần Minh Tú nào còn có tâm trạng dạo phố, vội vàng nói với bạn bè một câu rồi gọi tài xế trở về nhà họ Bạc.