Bạc Minh Thành cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc trước mắt, khi ánh mắt rơi vào cặp mắt hạnh kia, dường như anh bị thứ gì đó đâm một cái.
Khi Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, trong ánh mắt đầy châm chọc và rét lạnh.
Mà cô đối với Phó Ngọc Hải, lại cười dịu dàng mê người như vậy.
Đột nhiên có cảm xúc lan tràn ra, chăm chú bóp chặt anh ta, Bạc Minh Thành giãy dụa không ra: "”Chỉ có tôi biết” là cô vẽ à?"
Nghe được lời này của Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc khó khi ngơ ngác một chút, cô vốn cho là anh vì Bạc Minh Tâm tới hỏi tội, ngược lại không nghĩ tới đột nhiên lại hỏi vấn đề này.
Thẩm Thanh Ngọc chỉ cảm thấy buồn cười: "Cậu hai Bạc thật sự là buồn cười, kỹ thuật vẽ của tôi vụng về như thế, làm sao có thể vẽ ra tác phẩm tốt như vậy. Huống chi, hoạ sĩ là tự thân trải nghiệm vẽ ra. Câu chuyện kể về tác giả mười bốn tuổi thầm mến một chàng trai học cấp ba cho đến khi gặp mặt, cậu hai Bạc cảm thấy có điểm nào giống với tôi và anh chứ?"
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, dừng một chút, lập tức bồi thêm một câu: "Cũng là do anh tự luyến, khi anh mười bảy tuổi tôi đã thầm mến anh rồi ư?"
Cảm xúc của Bạc Minh Thành trực tiếp bị câu nói này của Thẩm Thanh Ngọc chọc thủng, anh bước một bước đến chỗ Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Ngọc không lui lại, giữa hai người cũng chỉ có khoảng cách mười centimet.
Bạc Minh Thành cúi đầu xuống, im lặng nhìn cô: "Vậy cô nói cho tôi biết, vì sao nam nhân vật chính, cùng với bức tranh cô vẽ tôi lại giống nhau như đúc?"
Thẩm Thanh Ngọc cứng lại một chút, nhưng chỉ là một chút, rất nhanh, cô kịp phản ứng: "Có lẽ chuyện này anh nên hỏi tác giả rồi."
"Phong cách vẽ cũng giống."
Thẩm Thanh Ngọc không nghĩ tới thế mà Bạc Minh Thành có thể nhìn ra được, cô ngẩng đầu đón ánh mắt của anh, không dám có chút lùi bước.
Cô biết, chỉ cần cô hơi tránh né, cô sẽ thua.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy gần mười giây, cuối cùng là Bạc Minh Thành thu ánh mắt: "Cô không thừa nhận cũng không sao, tôi cũng chỉ hỏi một chút mà thôi."
Giọng điệu anh buông lỏng, dường như không thèm để ý chút nào.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, sắc mặt trực tiếp lạnh xuống: "Nếu trong lòng cậu hai Bạc đã nhận định là tôi, cần gì phải hỏi lại tôi."
Thẩm Thanh Ngọc đè nén cơn giận của mình, tỉnh táo ném một câu như vậy, lúc này mới quay người rời đi.
Bạc Minh Thành đứng ở đằng kia, nhìn hai tay cô rủ xuống bên người nắm thật chặt, trong lòng không hiểu có thêm sự thoải mái.
Anh biết, chính là Thẩm Thanh Ngọc.
Chỉ là khi anh mười bảy tuổi, đã gặp mặt Thẩm Thanh Ngọc khi nào?
Bạc Minh Thành thu ánh mắt, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Châu Du Dân.
Châu Du Dân không nghĩ tới người mới từ bỏ mình nhanh như vậy đã tìm đến, anh ta hơi nhíu mày lại: "Tôi không nhận sai điện thoại chứ, lại có thể là cậu hai Bạc chủ động tìm tôi sao?"
Bạc Minh Thành lười nói nhảm với anh ta: "Lúc học cấp ba, có cô gái nào học cấp hai thích tôi không?"
Châu Du Dân bị vấn đề này của Bạc Minh Thành hù dọa: "Cậu hỏi vấn đề này có hơi dọa người, Minh Thành."
"Đừng nói nhảm, ngẫm lại."
"..."
Châu Du Dân suy nghĩ: "Cậu không nói, còn thật sự có một người."
"Ai?"
"Lâm Mai Chi."
"..."
Bạc Minh Thành trực tiếp cúp điện thoại, anh không nên trông cậy vào Châu Du Dân, Châu Du Dân vốn cũng không đáng tin cậy.
Trông cậy vào Châu Du Dân, còn không bằng để Lâm Nam Vũ đi thăm dò một chút.
Theo tiếng bước chân của Bạc Minh Thành càng ngày càng xa, trên hành lang đã không có một ai.
Lúc này, Bạc Minh Tâm tránh ở bên cạnh sân thượng mới chậm rãi đi ra.
Đã xảy ra chuyện mất mặt như vậy, cô ta vốn muốn từ cửa hông ngồi xe rời đi tiệc tối, nhưng mà không nghĩ tới, vừa từ vườn hoa đối diện đi ra đã thấy anh trai mình và Thẩm Thanh Ngọc đang nói chuyện với nhau.
Bạc Minh Tâm càng không có nghĩ tới, mình sẽ nghe được một bí mật động trời.
Cho nên, năm Thẩm Thanh Ngọc mười mấy tuổi đã bắt đầu thầm mến anh hai cô ta, còn vì Bạc Minh Thành sáng tác ra một bộ truyện tranh?