"Đoán được?"
Bạc Minh Thành xùy một tiếng, nhìn lướt qua mấy người Tô Nguyệt Lăng đang chột dạ: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào, trong lòng mọi người biết rõ, chuyện dừng ở đây, nếu như em còn muốn tiếp tục truy cứu, anh sẽ bảo ông nội dùng gia pháp hầu hạ em!"
"Anh!"
Bạc Minh Tâm nghe được hai chữ "Gia pháp", sắc mặt lập tức biến đổi.
Bạc Minh Thành lạnh lùng nhìn cô ta, quay người trực tiếp rời đi.
Chuyện này nhất định là có liên quan đến Thẩm Thanh Ngọc, thế nhưng Bạc Minh Tâm làm gì, Bạc Minh Thành không cần nghĩ cũng biết.
Nếu như Bạc Minh Tâm không phải chột dạ, vừa rồi cô ta sẽ không đột nhiên không dám nói gì mà chỉ ấp úng.
Châu Du Dân không nghĩ tới rõ ràng vấn đề này còn liên quan đến Thẩm Thanh Ngọc, anh ta không khỏi nhíu mày: "Chậc, nếu phản ứng của Thẩm Thanh Ngọc chậm một chút, có phải chiếc váy kia sẽ được mặc trên người Thẩm Thanh Ngọc không, người xấu mặt buổi tối hôm nay chính là Thẩm Thanh Ngọc rồi? Chậc, em gái cậu vẫn thật ác độc, Minh Thành."
Châu Du Dân vừa dứt lời, sắc mặt Bạc Minh Thành lại lạnh thêm vài phần.
Nếu như buổi tối hôm nay, người bị rách váy là Thẩm Thanh Ngọc ở trước mặt mọi người...
Bạc Minh Thành lại không suy nghĩ tiếp được.
"Nhưng vấn đề này, thật đúng là cậu không có ý định truy cứu à?"
Bạc Minh Thành cảm thấy Châu Du Dân thật sự rất phiền, anh nghiêng đầu nhìn Châu Du Dân: "Chớ tôi một tý."
"Cậu đi đâu vậy? Dẫn tôi theo với... "
Đối đầu ánh mắt Bạc Minh Thành, Châu Du Dân vội vàng câm miệng, làm thủ thế "OK", không lại đi theo.
Anh ta sợ mình theo sau, Bạc Minh Thành sẽ phân thây anh ta.
Bên người không còn ai lắm miệng, rốt cục bên tai Bạc Minh Thành yên tĩnh lại.
Anh tìm một sân thượng, ra ngoài đốt điếu thuốc.
Trong lúc ngây người, anh lại không tự chủ nhớ tới Thẩm Thanh Ngọc.
Tối hôm nay Thẩm Thanh Ngọc đúng là xinh đẹp, so với những người khác phí tâm tư ganh đua sắc đẹp, cô chỉ cần qua một chiếc váy đơn giản độc đáo đã trổ hết tài năng từ bên trong vạn đóa hoa rồi.
Lúc anh vào nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc, nhiều người như vậy, cô mặc một chiếc váy màu xanh sẫm đứng ở trong góc, nở nj cười yếu ớt, mặt mày ôn hòa nhưng lại sinh động nói chuyện với Phó Ngọc Hải.
Anh thừa nhận, chỉ trong nháy mắt đó, quả thật mình đã đố kỵ.
Dù sao người kia, là vợ trước của anh.
Đúng, chỉ là vợ trước mà thôi.
Bạc Minh Thành bóp thuốc, quay người trở về một lần nữa.
Chỉ là không nghĩ tới, lại đụng phải Thẩm Thanh Ngọc ở hành lang.
Thẩm Thanh Ngọc mới vừa vào nhà vệ sinh, muốn một mình hít thở không khí.
Không biết Trần Ánh Nguyệt đã đi đến đâu, cô không tìm thấy người, đành phải đợi cô ấy đến tìm mình.
Không nghĩ tới mình tùy tiện quanh quẩn, lại đụng phải người quen.
Còn là một người quen biết cũ, chồng trước của cô.
Nói thật, Thẩm Thanh Ngọc cũng không phải rất muốn chào hỏi Bạc Minh Thành, không nói hai người ly hôn đã hơn nửa năm, chỉ bằng lấy em gái anh Bạc Minh Tâm hơn nửa giờ trước còn tính toán cô, Thẩm Thanh Ngọc không đạp Bạc Minh Thành một cước đã là rất khắc chế.1
Cô nhìn phía trước không chớp mắt, cũng không chào hỏi Bạc Minh Thành.
Nhưng mà hình như đối phương không nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Ngọc mới đi qua từ bên cạnh Bạc Minh Thành, ngay lúc cô coi là suy nghĩ của đối phương cũng giống như mình, đột nhiên người đàn ông mở miệng: "Thẩm Thanh Ngọc."
Thẩm Thanh Ngọc châm chọc cong môi, cô biết mà.
Bạc Minh Tâm nhất định sẽ tố cáo với Bạc Minh Thành, bây giờ Bạc Minh Thành muốn tìm cô tính sổ!
Thật sự là buồn cười!
Thẩm Thanh Ngọc thu suy nghĩ, quay đầu, nụ cười trên mặt nhạt thêm vài phần: "Cậu hai Bạc muốn nói gì?"