Sau khi Trần Ánh Nguyệt nghe xong Thẩm Thanh Ngọc dặn dò thì vui vẻ rời đi, lúc này Phó Ngọc Hải mới đi tới: "Hình như tâm trạng của cô Trần chuyển biến có hơi nhanh."
Thẩm Thanh Ngọc cười: "Tính cách cô ấy chính là như vậy."
Phó Ngọc Hải đưa tay giúp Thẩm Thanh Ngọc vén tóc ra sau tay, động tác rất tự nhiên tùy ý, làm xong anh ta còn thu hồi tay, dường như chưa xảy ra chuyện gì: "Tâm trạng em tốt thì nên vui vẻ một chút."
Nếu đối phương đã làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô cũng không so đo, Thẩm Thanh Ngọc cong môi: "Bởi vì đợi chút nữa có trò hay để xem."
Vừa rồi một màn kia, Bạc Minh Thành cách đó không xa thấy rất rõ ràng.
Anh nhìn thấy nụ cười trên mặt hai người Phó Ngọc Hải và Thẩm Thanh Ngọc, chỉ cảm thấy hết sức chướng mắt.
Châu Du Dân thấy anh không nói lời nào, không khỏi đụng chén rượu trên tay Bạc Minh Thành một cái: "Minh Thành, cậu đang nhìn gì vậy?"
Nói xong, anh ta thuận theo ánh mắt Bạc Minh Thành nhìn sang, nhìn thấy hai người Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành, Châu Du Dân hơi nhíu mày lại, có chút chút hả hê nhìn về phía Bạc Minh Thành: " Hình như hai người Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải nói chuyện rất hợp nhau."1
Bạc Minh Thành lạnh lùng nhìn Châu Du Dân: "Cậu rất nhàm chán à."
Nói xong, anh giơ ly rượu đỏ đi đến chỗ Giang Sơ Ảnh.
Châu Du Dân hừ hừ: "Con vịt chết mạnh miệng!"
Nhưng rút cuộc làm anh em nhiều năm như vậy, cậu Châu nhấp một miếng rượu đỏ, vẫn không nhịn được đi qua: "Cậu Phó đã lâu không gặp."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy Châu Du Dân đi tới, nụ cười trên mặt phai nhạt.
Lúc này ánh mắt Châu Du Dân cũng nhìn Thẩm Thanh Ngọc: "Hôm nay cô Thẩm rất xinh đẹp."
"Cảm ơn."
Thẩm Thanh Ngọc lễ phép trả lời một câu: "Hai người trò chuyện."
Nói xong, cô bưng ly đế cao đi nơi khác.
"Cậu Phó, khoan hãy đi, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo cậu."
Phó Ngọc Hải nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Ngọc, cho đến khi không nhìn thấy người, anh ta mới thu tầm mắt lại, cười nhạt nhìn Châu Du Dân rước mặt: "Cậu Châu muốn hỏi gì?"
"Cũng không có gì, chính muốn hỏi cậu Phó, làm sao cậu có thể có nhiều bạn gái như vậy."
Lời này của Châu Du Dân là cố ý chế nhạo Phó Ngọc Hải đấy, Phó Ngọc Hải không trả lời vấn đề này của anh ta, hỏi ngược lại: "Bạc Minh Thành bảo anh qua đây sao?"
"Ha ha, rõ ràng là tôi đến thỉnh giáo cậu, làm sao lại liên quan đến Minh Thành?"
Phó Ngọc Hải nhìn anh ta, cười không nói.
Châu Du Dân bị Phó Ngọc Hải nhìn thật sự hơi chột dạ, nhưng Thẩm Thanh Ngọc đã không biết đi đến đâu, đoán chừng trong thời gian ngắn Phó Ngọc Hải cũng không tìm thấy người, anh ta cũng đạt tới mục đích, vừa định tìm lý do rời đi, đột nhiên cách đó không xa đồng thời truyền hai tiếng thét chói tai.
Thẩm Thanh Ngọc vốn cho là trò hay vẫn phải chờ một lát, không nghĩ tới chính mình mới rời đi chưa đến mấy bước, đối phương đã không thể chờ đợi.
Người giội rượu đỏ lên cô là Lý Duyên Sênh, cô còn không có phản ứng gì, Lý Duyên Sênh đã hét lên một tiếng trước, lập tức ngăn đón Thẩm Thanh Ngọc không ngừng xin lỗi: "Thật ngại quá cô Thẩm, vừa mới tôi không nhìn rõ! Tôi thật sự không thấy được! Thật xin lỗi thật xin lỗi! Váy này của cô... Tôi dẫn cô đi thay chiếc váy khác nhé?"
Thái độ Lý Duyên Sênh nói xin lỗi rất tốt, Thẩm Thanh Ngọc không tiện từ chối.
Cô nhíu mày, liếc nhau một cái với Trần Ánh Nguyệt cách đó không xa, cười lên tiếng: "Được."
Lý Duyên Sênh thấy Thẩm Thanh Ngọc đồng ý, vội vàng dẫn theo Thẩm Thanh Ngọc đi thay váy, trên đường đi, cô ta lại xin lỗi Thẩm Thanh Ngọc, kỹ thuật diễn tốt, không đi làm diễn viên, thật sự là lãng phí.
Cùng lúc đó, Bạc Minh Tâm cũng bị người ta giội cho một thân rượu đỏ, người giội cô ta không phải ai khác mà chính là Trần Ánh Nguyệt.
Bạc Minh Tâm nhìn rượu đỏ chảy xuống từ váy trên người, sắc mặt hết sức khó coi.
Nhưng Trần Ánh Nguyệt trước mặt vội vã xin lỗi, lại có Thẩm Thanh Ngọc đi theo Lý Duyên Sênh đi thay váy làm so sánh, lúc này nếu Bạc Minh Tâm nổi giận sẽ chỉ làm người khác cảm thấy cô ta quá đáng.
Bạc Minh Tâm có lửa giận lớn hơn nữa, lúc này chỉ có thể chịu đựng.
Tô Nguyệt Lăng ở bên cạnh sợ cô ta không nhịn được, chỉ có thể nói một câu ở bên tai cô ta: "Minh Tâm, Thẩm Thanh Ngọc đã đi theo Lý Duyên Sênh đi thay váy."
Bạc Minh Tâm nghe nói như thế, sắc mặt thay đổi, nhìn thoáng qua Trần Ánh Nguyệt còn đang nói xin lỗi: "Được rồi được rồi, cô cũng chỉ không chú ý, cũng không phải cố ý."