Xong xuôi thủ tục, Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp gọi điện thoại cho Trần Ánh Nguyệt, để cô ấy nói với Trần Minh Quang, rút trên hotsearch xuống, còn có che mấy chữ quan trọng lại.
Trần Ánh Nguyệt nghe được những lời này của Thẩm Thanh Ngọc, cả người nhất thời không tốt: "Không phải chứ Tiểu Ngũ, cậu sẽ không cắm trở về chứ?"
Lâm Mai Chi làm ra chuyện như vậy, treo trên mạng tầm vài ngày thế nào?
Thẩm Thanh Ngọc biết Trần Ánh Nguyệt đã hiểu lầm: "Không phải, tớ đã thu phí bịt miệng."
Trần Ánh Nguyệt bên đầu kia điện thoại càng không vui: "Bao nhiêu phí bịt miệng thế? Cậu thiếu chút tiền như vậy sao? Không phải Bạc Minh Thành mới cho cậu ba trăm triệu, ba trăm triệu rất nhiều à? Cậu thiếu thật, cậu chờ một chút, tớ gọi điện thoại cho mẹ, cục tức này tớ không thể cứ nuốt xuống như vậy."
Thẩm Thanh Ngọc đợi Trần Ánh Nguyệt nói xong mới mở miệng: "Hơn bốn mươi tỷ, nếu cậu có thể đưa cho tớ, cục tức này tớ sẽ không nuốt."
Trần Ánh Nguyệt còn cho là mình nghe lầm: "Tiểu Ngũ, bao nhiêu tỷ, cậu lặp lại lần nữa, tớ nghi ngờ lỗ tai xảy ra vấn đề, nghe lầm."
Bạc Minh Thành có thể có hào phóng như vậy sao?
Gặp ma đi!
Thẩm Thanh Ngọc bị cô ấy chọc cười: "Hơn bốn mươi tỷ. Hôm nay mảnh đất Thành Bắc này, Từ Việt Quốc trực tiếp nhường cho tớ rồi."
Cô lại không phải người ngu, Từ Việt Quốc đoạt cũng đoạt không cùng với cô, rõ ràng như vậy, nếu Thẩm Thanh Ngọc nhìn không ra, cô thật đúng là mắt mù.
Thẩm Thanh Ngọc tự nhận không có bất kỳ qua lại gì với Từ Việt Quốc, Từ Việt Quốc nhường đất cho cô, khả năng duy nhất chính là Bạc Minh Thành mở miệng.
Đương nhiên, vì sao đột nhiên Bạc Minh Thành mở miệng để để Việt Quốc nhường đất cho cô, Thẩm Thanh Ngọc không thèm để ý.
Nhưng mảnh đất này tình thế bắt buộc, nếu họ muốn cho cô, cô cũng không già mồm, trực tiếp nhận lấy.
Lui hotsearch, cũng coi là cô trả ơn tình này.
Bọn họ, cứ thanh toán như vậy đi.
Trần Ánh Nguyệt hít vào một hơi: "Ông trời ơi, có phải Bạc Minh Thành bị lừa đá hay không, làm sao đột nhiên anh ta hào phóng như vậy?"
Thẩm Thanh Ngọc cười: "Có lẽ vậy, không nói nữa, tớ muốn về công ty, cậu để anh Trần Minh Quang rít hotsearch xuống đi."
"Đã biết, đã biết."
Dưa hơn bốn mươi tỷ này, Trần Ánh Nguyệt cảm thấy hơi ăn không vô.
Nể mặt tiền, cô sẽ rút hotsearch xuống.
Cùng lúc đó, Từ Việt Quốc cũng coi là hoàn thành nhiệm vụ
Trở lại công ty, Từ Việt Quốc gọi điện thoại cho Bạc Minh Thành: "Đã nhường."
Bạc Minh Thành bên đầu kia điện thoại phản ứng rất hờ hững: "Ừm."
Từ Việt Quốc nhớ tới Châu Du Dân: "Minh Thành, nói thật có phải cậu có ý nghĩ gì đối với Thẩm Thanh Ngọc rồi không?"
"Cậu suy nghĩ nhiều."
Bạc Minh Thành nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Anh đối với Thẩm Thanh Ngọc có thể có ý gì?
Không có ý gì.
Chỉ là đột nhiên anh cảm thấy, trong ba năm hôn nhân, quả thật là mình rất có lỗi với Thẩm Thanh Ngọc.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc nói, hiện tại cô cảm thấy anh buồn nôn.
Đã cảm thấy anh buồn nôn, vậy nếu anh tự mình đền bù tổn thất cho cô, cô quả quyết cũng sẽ không cần.
Nhưng mảnh đất Thành Bắc này không giống vậy, Thẩm Thanh Ngọc nhất định phải có được, đã như thế, vậy coi như là bồi thường cho cô.
Từ đó về sau, hai người bọn họ rõ ràng.
Nhưng nói thì nói như thế, cúp điện thoại xong, Bạc Minh Thành nhìn tấm hình trên điện thoại di động, lại cảm thấy đáy lòng hơi khó chịu, dường như bị cái gì chặn lại.
Anh cau mày, vừa định đốt một điếu thuốc xua tan phiền muộn, Lâm Nam Vũ gõ cửa đi vào.
Bạc Minh Thành thu tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nam Vũ: "Chuyện gì?"
"Tổng giám đốc Bạc, hotsearch về cô Lâm đã rút lui, video cô Thẩm đăng lên còn có bài đăng của cô Thẩm cũng được xá rồi."
Bạc Minh Thành khó khi ngơ ngác, tay cầm bật lửa không biết lúc nào nhấn một cái, ngọn lửa cháy đến lòng bàn tay, ngón tay bị bỏng hơi run một chút.