Châu Du Dân vừa nói, người ở đây đều hơi ngạc nhiên, Trần Ánh Nguyệt không rõ cho lắm: "Nian gì? Tiểu Ngũ dính líu đến manga từ khi nào? Châu Du Dân, vấn đề này cũng vô nghĩa quá đi! Từ nhỏ đến lớn Tiểu Ngũ kém môn mỹ thuật nhất, nếu cậu ấy là hoạ sĩ manga kia, cái vậy chính là bậc thầy manga!"
Châu Du Dân không tiếp lời Trần Ánh Nguyệt, chỉ nhìn Thẩm Thanh Ngọc hỏi lại một lần: "Cô Thẩm, là cô sao?"
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười: "Vấn đề này của cậu Châu, thật sự khiến người ta ngạc nhiên."
Cô nói xong, dừng một chút: "Không phải tôi."
Trần Ánh Nguyệt thấy Châu Du Dân còn muốn bám riết không thả, cô ấy hơi bất mãn hừ lạnh một tiếng: "Tôi có chơi có chịu, Tiểu Ngũ đã đến, vấn đề của anh cũng trả lời rồi, đánh cược của chúng ta xem như kết thúc."
Trần Ánh Nguyệt nói xong, đẩy Thẩm Thanh Ngọc: "Được rồi, cậu bị cảm còn chưa khỏe, nhanh về nghỉ ngơi đi."
Châu Du Dân còn muốn mở miệng, lại bị Trần Ánh Nguyệt hung hăng trừng mắt.
Thẩm Thanh Ngọc nhàn nhạt nhìn Châu Du Dân: "Cậu Châu, không có việc gì tôi đi về trước, hai người chơi vui vẻ."
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu cười, lập tức quay người đi ra ngoài.
Phó Ngọc Hải cười nhạt nhìn Châu Du Dân một chút, ngược lại cũng không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua, xoay người đi theo Thẩm Thanh Ngọc đi ra.
Châu Du Dân nhìn Phó Ngọc Hải, vội vàng kêu một tiếng: "Ôi, cậu Phó, chúng ta đã lâu không uống rượu với nhau rồi? Khó khi gặp nhau, không bằng… "
"Không bằng lần sau đi."
Phó Ngọc Hải cũng không quay đầu lại, trực tiếp lắc tay, sau đó cùng với Thẩm Thanh Ngọc chui vào trong đám người đi ra quán bar.
Châu Du Dân không khỏi chậc một tiếng, cảm thấy Phó Ngọc Hải ổn hơn so với Bạc Minh Thành.
Không thể không nói, tính cách kia của Bạc Minh Thành, quả thực thích hợp độc thân vạn năm.
Nhưng suy nghĩ, nói như thế nào mình cũng là anh em hơn ba mươi năm với Bạc Minh Thành, làm anh em, ở trong lòng, người trong cuộc là Bạc Minh Thành thấy không rõ, anh ta thấy rất rõ ràng, cũng không thể cứ như vậy nhìn anh em của mình đâm đầu vào trong vực sâu không dậy nổi.
Thở dài, Châu Du Dân lấy điện thoại di động ra, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Bạc Minh Thành, đột nhiên bả vai bị người ta vỗ mạnh.
Tay Châu Du Dân run lên, suýt chút điện thoại bay ra ngoài.
Anh ta nghiêng người sang, nhìn thấy Trần Ánh Nguyệt đang đưa tay vẫy mình.
Trần Ánh Nguyệt thấy anh ta quay sang, ghét bỏ nhìn Châu Du Dân: "Anh hỏi vấn đề rách nát gì vậy? Hẹn ước đã thực hiện, tôi đi đây."
"Tôi tiễn cô?"
"Không cần anh làm bộ có lòng tốt."
Châu Du Dân sờ mũi, thật ra anh ta cũng không muốn tiễn.
Nhìn bóng lưng Trần Ánh Nguyệt, Châu Du Dân vội vàng gọi điện thoại cho Bạc Minh Thành.
Trong quán bar quá ồn rồi, Châu Du Dân dứt khoát gạt đám người đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra bên ngoài, Bạc Minh Thành bên đầu kia điện thoại nghe máy: "Nói."
"Buổi trưa tôi nói cho cậu về họa sĩ manga Nian đó, cậu có xem không? Tôi đã nói với cậu, người kia trăm phần trăm là Thẩm Thanh Ngọc, nam chính trong đó hầu như là chiếu vào cậu vẽ ra!"
Thật ra Châu Du Dân đã quên mất manga kia, hai năm trước đột nhiên bộ manga đó hot lên, em họ anh ta tìm anh ta đòi kí tên, bên công ty kia nói Nian chỉ là sáng tác nghiệp dư, cũng không muốn ký hợp đồng.
Người ta không ký hợp đồng anh ta cũng không có cách nào, nếu không ký tên được, nghỉ hè mỗi ngày em họ đều ghé vào lỗ tai anh ta lẩm bẩm cằn nhằn, anh ta bị nói hơi nhiều, ngắm thêm vài lần, thật ra nội dung cốt truyện rất thường ngày, nhưng phong cách vẽ rất tốt, nhân vật nam nữ chính đến kết cục đều không rõ ràng là có ở bên nhau hay không.
Lúc xem anh ta đã cảm thấy nhân vật nam chính giống như đã từng quen biết, sau đó phát hiện gần như giống nhau cùng Bạc Minh Thành.
Khi đó anh ta còn hỏi qua Bạc Minh Thành, anh có biết tác giả manga nào không, người ta vẽ anh vào trong tác phẩm rồi.
Bạc Minh Thành trực tiếp cho anh ta ánh mắt lạnh nhạt, sau này anh ta cũng không hỏi nữa, chỉ tự mình xem hết quyển manga kia.
Nói thật, rất là khó chịu.
Bởi vì nói về con đường một cô gái thích một chàng trai, nhưng là thầm mến, cho nên nhân vật nam chính vẫn không biết cô gái kia thích mình.
Câu chuyện cuối cùng dừng lại tại hai người gặp nhau, ngồi xuống uống chung ly cà phê, sau đó không có sau đó nữa.
Giữa trưa anh ta đụng phải Bạc Minh Thành, đúng lúc nhìn thấy bức tranh kia trên xe, lập tức nhớ lại quyển manga kia.
Buổi chiều lại đụng phải Trần Ánh Nguyệt, Châu Du Dân nảy ra một suy nghĩ.
Mặc dù Thẩm Thanh Ngọc phủ nhận, nhưng anh ta thấy, rõ ràng là phong cách vẽ ấy, làm sao có thể không phải cùng một người!