Trong phòng bao.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cháo loãng và đồ ăn kèm trước mặt, không thể không nói, Phó Ngọc Hải người này thật biết quan tâm.
Cô bị cảm vẫn chưa hoàn toàn tốt, khẩu vị cũng không được tốt, chỉ có thể coi là ăn được, nhưng trạng thái lại không muốn ăn.
Trên đường đi Phó Ngọc Hải cũng không hỏi cô muốn ăn gì, trực tiếp dẫn cô đến Phượng Minh Hiên, nơi này có tiền cũng chưa chắc hẹn trước lấy được phòng, người chuẩn bị đồ ăn cũng tốn công sức, hoàn toàn chăm sóc trạng thái bị bệnh bây giờ của cô.
Đột nhiên Thẩm Thanh Ngọc hơi hiểu ra, vì sao Phó Ngọc Hải có nhiều bạn gái tin đồn như vậy, lại không một ra trong đó nói xấu anh ta.
Người như anh ta, đại khái khi đối với bạn tốt, là tốt thật.
"Nghĩ gì đó?"
Phó Ngọc Hải cầm chén không để trước mặt cô, lại cho cô thêm một bát cháo.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, khẽ mỉm cười: "Anh đối với mỗi đời bạn gái đều tốt như vậy sao?"
Nghe được lời này của cô, cặp mắt đào hoa của Phó Ngọc Hải có hơi giật giật, đuôi mắt hẹp dài lộ ra ý cười: "Em rất để ý sao?"
Thẩm Thanh Ngọc quấy cháo trong chén: "Tò mò."
Vừa dứt lời, đột nhiên Phó Ngọc Hải cúi người, một tay khoác lên ghế dựa sau lưng Thẩm Thanh Ngọc, tay còn lại nhẹ nhàng chống mặt bàn trước mặt cô, nửa vòng lấy cô, hững hờ nở nụ cười: "Vậy có phải là nói, em đối với tôi, có chút hứng thú rồi?"
Anh tới gần, mùi đàn hương nhàn nhạt trên người bay đến làm trong lòng Thẩm Thanh Ngọc hơi rối loạn.
Cô bỗng nhúc nhích, kéo ra khoảng cách của hai người: "Tôi cũng có thể không tò mò."
Câu nói lòng tò mò hại chết mèo, quả nhiên nói không sai.
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, cúi đầu xuống, nghiêm túc tiếp tục ăn cháo.
Phó Ngọc Hải sớm đã thành thói quen thái độ Thẩm Thanh Ngọc nói không lại là im lặng phản kháng, anh ta nở nụ cười, cũng không vội, cầm lấy đũa gắp cho cô chút đồ ăn: "Thứ này ăn thật ngon."
"Cảm ơn."
Đối phương không tiếp tục bắt lấy không thả, Thẩm Thanh Ngọc cũng nhẹ nhàng thở ra, nhìn Phó Ngọc Hải, lễ phép nói câu.
Chỉ là trong phòng thông gió cực tốt, Phó Ngọc Hải ngồi ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng bị gió lạnh mang theo mùi đàn hương thổi vào mặt, có cảm giác mập mờ không cách nào phản kháng.
Phó Ngọc Hải đã ăn xong, hiện tại đang tựa trên ghế nhìn cô: "Tôi không có tiền nhiệm."
Nghe được lời này của anh, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, nuốt đồ ăn trong miệng, cô đùa giỡn hỏi một câu: "Là bởi vì bạn gái không tính là bạn gái sao?"
Phó Ngọc Hải nhẹ chậc một tiếng nhìn cô, hình như muốn nói gì, một lúc sau, anh ta chỉ bất đắc dĩ cười nói: "Dù sao em sớm muộn cũng sẽ biết."
Khi anh ta nhìn cô như thế, bên trong cặp mắt đào hoa mang theo vài phần cưng chiều dịu dàng, điều này khiến Thẩm Thanh Ngọc hơi không biết làm thế nào.
Dường như cô đang ngủ đông, trái tim khẽ run lên, Thẩm Thanh Ngọc thả thìa trên tay xuống, rút tờ khăn giấy, cúi đầu lau sạch miệng.
Không ai nói chuyện, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua nhành liễu rất khẽ bên ngoài cửa sổ.
Khắp nơi đều là yên lặng, nhưng trái tim Thẩm Thanh Ngọc không an tĩnh được.
Hồi lâu, cô cầm buông khăn giấy xuống: "Tôi ăn no rồi."
"Đưa em về công ty."
Thẩm Thanh Ngọc lễ phép gật đầu một cái: "Cảm ơn."
Phó Ngọc Hải liếc nhìn cô, đột nhiên cô có thêm vẻ xa lánh không hề hay biết, cầm lấy túi xách của cô bên cạnh lên: "Đi thôi."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua túi xách của mình, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Hai người vừa rời đi không bao lâu, Thẩm Thanh Ngọc mới nói điện thoại di động của mình còn chưa cầm theo, Phó Ngọc Hải quay trở lại đi giúp cô lấy.
Hành lang gấp khúc có gió lùa, Thẩm Thanh Ngọc dứt khoát đi khỏi hành lang gấp khúc, đứng ở bên ngoài đình viện.
Nghe được tiếng bước chân, Thẩm Thanh Ngọc tưởng rằng là Phó Ngọc Hải, xoay người lại phát hiện là Bạc Minh Thành.
Hôm nay có chút không may.