Rất nhanh, Phó Ngọc Lam đã dẫn Bách Gia Tính lên.
"Cô Thẩm."
Bách Gia Tính theo Bạc Vĩnh Cơ hơn hai mươi năm, mở miệng có hơi tự cao tự đại như Bạc Vĩnh Cơ.
Thẩm Thanh Ngọc khẽ hừ một tiếng: "Thư ký Bách đến đây, thật khiến tôi được cưng chiều mà lo sợ."
Lúc trước Bạc Vĩnh Cơ xem thường Thẩm Thanh Ngọc, Bách Gia Tính cũng học thêm vài phần, dù cho bây giờ thân phận Thẩm Thanh Ngọc lộ ra ánh sáng, cũng không phải là Thẩm Thanh Ngọc trước kia nữa, nhưng Thẩm Thanh Ngọc bọn họ quen xem thường, thái độ bây giờ đối với Thẩm Thanh Ngọc, cũng không khác so với trước là mấy.
Bách Gia Tính là thư ký của Bạc Vĩnh Cơ, lúc trước Thẩm Thanh Ngọc tôn kính có thừa đối với ông ta, đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc dùng thái độ như vậy nói chuyện với ông ta.
Đáy lòng Bách Gia Tính có hơi bất mãn, nhưng nghĩ đến Bạc Vĩnh Cơ căn dặn, cuối cùng ông ta vẫn nhịn xuống: "Cô Thẩm, ông cụ muốn gặp mặt cô, làm phiền cô đi với tôi một chuyến."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn ông ta, nụ cười trên mặt trực tiếp phai nhạt đi: "Giọng điệu của thư ký Bách thật sự là rất lớn, đến công ty của tôi, muốn tôi đi với ông một chuyến ư?"
Bách Gia Tính sửng sốt, đại khái ông ta không nghĩ tới Thẩm Thanh Ngọc sẽ đột nhiên trở mặt, hồi lâu sau ông ta mới hồi phục tinh thần lại: "Cô Thẩm, thật xin lỗi, mới vừa rồi là tôi dùng từ không ổn, ông cụ muốn gặp mặt cô, hi vọng cô có thể đi với tôi một chuyến."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua Phó Ngọc Lam cách đó không xa: "Thư ký Phó, làm phiền em giúp chị tiễn khách."
Thẩm Thanh Ngọc vừa dứt lời, Phó Ngọc Lam bước lên trước: "Ông Bách, mời."
Sắc mặt Bách Gia Tính lập tức không tốt: "Cô Thẩm, là ông cụ Bạc bảo tôi tới mời cô."
"Ồ, hóa ra thư ký Bách cũng biết, ông là ông cụ Bạc phái tới mời tôi đó à?"
Thẩm Thanh Ngọc vừa nói vừa cười, đôi mắt nhìn Bách Gia Tính nhưng không hề có ý cười nào.
Bách Gia Tính bị lời này của Thẩm Thanh Ngọc chặn họng làm vừa nghẹn vừa tức, ông ta đi theo bên người Bạc Vĩnh Cơ lâu rồi, không ít người đều muốn cho ông ta mặt mũi, đây là lần đầu tiên ông ta bị người ta trực tiếp đuổi đi, mà người này còn không phải ai, là Thẩm Thanh Ngọc đã từng bị toàn bộ người nhà họ Bạc khinh thường.
Khuôn mặt Bách Gia Tính vô thức lạnh xuống, đúng lúc ông ta muốn mở miệng mắng Thẩm Thanh Ngọc không biết tốt xấu, ánh mắt ông ta rơi vào bàn công việc trước mặt Thẩm Thanh Ngọc, Bách Gia Tính mới giật mình tỉnh lại.
Bây giờ Thẩm Thanh Ngọc đã không phải là Thẩm Thanh Ngọc ngày xưa, bây giờ cô là con gái Thẩm Quốc Vinh, con gái nhà giàu nhất Nam Thành.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Bách Gia Tính cứng lại, ông ta còn muốn nói gì, nhưng Phó Ngọc Lam đã không nói cho ông ta cơ hội: "Ông Bách, tôi nghĩ ông cũng không muốn tôi mời bảo vệ lên đây nhỉ?"
Nghe được lời này của Phó Ngọc Lam, sắc mặt Bách Gia Tính cứng đờ.
Ông ta nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Ngọc, nghiêm mặt quay người ra khỏi văn phòng của Thẩm Thanh Ngọc.
Bách Gia Tính không công mà lui, trên đường mới cảm giác được bối rối.
Trước khi ông ta đi ra ngoài, Bạc Vĩnh Cơ liên tục căn dặn ông ta, thái độ nhất định phải thành khẩn mời Thẩm Thanh Ngọc đến nhà họ Bạc, nhưng mà ông ta không mời Thẩm Thanh Ngọc không nói, hình như còn không cẩn thận đắc tội người ta.
Trên đường trở về, sắc mặt Bách Gia Tính càng ngày càng khó coi.
Rất nhanh, xe dừng trước cổng chính biệt thự nhà họ Bạc, tài xế quay đầu nhìn ông ta: "Thư ký Bách, đã đến." . Tiên Hiệp Hay
Bách Gia Tính nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, ông ta đi theo bên cạnh Bạc Vĩnh Cơ, đây là lần đầu tiên ông ta phạm sai lầm.
Cũng trách lúc trước Thẩm Thanh Ngọc quá dễ bắt nạt ức hiếp ở nhà họ Bạc, mặc dù ông ta chưa từng bắt nạt Thẩm Thanh Ngọc, nhưng trong lòng cũng giống như những người khác, chưa từng nhìn tới Thẩm Thanh Ngọc.
Lúc đó ông ta thấy, ở Lâm Thành này, phụ nữ thích nằm mơ giữa ban ngày giống Thẩm Thanh Ngọc quá nhiều, nhưng Thẩm Thanh Ngọc cũng không biết là gặp phải vận may gì, thế mà mơ ước thành sự thật.
Bách Gia Tính thở dài, đẩy cửa xe ra xuống xe.
Đã phạm sai, ngoại trừ nhận lỗi, cũng không còn cách nào khác.