Động tác của Thẩm Thanh Ngọc quá nhanh, Lâm Mai Phương vốn không nghĩ tới Thẩm Thanh Ngọc lại có động tác như vậy, cô ta nhìn điện thoại mình bị cướp đi, sắc mặt lập tức thay đổi: "Trả di động lại cho tôi!"
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười, nhấn lên màn hình điện thoại của Lâm Mai Phương, màn hình sáng lên, chính là giao diện ghi âm.
Lâm Mai Phương nhìn thoáng qua điện thoại của mình, sắc mặt trực tiếp trắng bệch: "Tôi không biết mình ấn vào lúc nào."
Thẩm Thanh Ngọc liếc cô ta: "Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?"
Cô không phải kẻ ngu.
Nhưng mà…
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày, đưa tay trực tiếp ném di động về cho cô ta: "Lâm Mai Phương, tôi khuyên cô nên bớt trêu chọc tôi vẫn tốt hơn, tính tình của tôi, không phải cô có thể chịu nổi."
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, quay người trực tiếp đi.
Về phần Lâm Mai Phương muốn lấy đoạn ghi âm làm gì, không quan trọng, cô ta đã dám làm, cô sẽ để cô ta khóc lóc cầu xin mình.
Lâm Mai Phương cuống quít nhận điện thoại di động, cầm điện thoại tới tay, cô ta vội vàng nhìn ghi âm.
Ghi âm trên điện thoại vẫn còn, Thẩm Thanh Ngọc không xóa.
Lâm Mai Phương ngẩng đầu nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Ngọc, không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ Thẩm Thanh Ngọc thật sự không sợ cô ta làm gì sao?
Nhưng mục đích Lâm Mai Phương tới đã bại lộ, đoạn ghi âm này cũng vô dụng.
Cô ta không biết làm sao Thẩm Thanh Ngọc biết mình ghi âm, chuyện đã bại lộ, Lâm Mai Phương cũng chỉ có thể nghĩ cách khác.
Hôm nay Thẩm Thanh Ngọc đến sớm, khi đến công ty vẫn chưa tới giờ làm việc, Phó Ngọc Lam còn chưa tới.
Trên mặt bàn đã chồng không ít văn kiện, đại khái là hôm qua không đi làm tích luỹ lại.
Thẩm Thanh Ngọc tự mình ngâm ly trà nhài, rút phần văn kiện không nhanh không chậm lật xem.
Khỏi bệnh rồi, tâm trạng cũng tốt lên.
Thẩm Thanh Ngọc mới ngồi được năm phút, Phó Ngọc Lam đã tới.
"Cô Thẩm, cơ thể cô đã ổn chưa?"
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô: "Tốt hơn rất nhiều, xác định phương án đấu thầu mảnh đất Thành Bắc chưa?"
Phó Ngọc Lam nhẹ gật đầu: "Còn chưa xác định, tổng giám đốc Trần nói dự án này là cô phụ trách, để cô xem trước."
Thẩm Thanh Ngọc nhẹ chậc một tiếng: "Trần Hạc Nhất này ngược lại, trở nên thật nhanh gọn."
Rõ ràng hai tháng trước còn chê cười cô nghé mới sinh không sợ cọp, bây giờ ngược lại "Thoải mái" như thế.
Phó Ngọc Lam nhẹ gật đầu: "Không chỉ là dự án này, phương án bên khu Tân Vịnh, tổng giám đốc Trần cũng nói sẽ dựa theo phương án của chị."
Thẩm Thanh Ngọc cười: "Chị đã biết."
Lại là một kẻ không có tiền đồ.
Phàm là Trần Hạc Nhất biến hóa trước sau không lớn như vậy, Thẩm Thanh Ngọc cũng sẽ không xem thường anh ta như thế.
Phó Ngọc Lam báo cáo xong nội dung hội nghị ngày hôm qua, hôm nay cũng đã đến thời gian.
Hôm qua Thẩm Thanh Ngọc không có ở đây, phương án đấu thầu Thành Bắc không được định ra, phương án xây dựng sân chơi Tân Vịnh cũng không có loại bỏ, hôm nay Thẩm Thanh Ngọc đã trở về, tất nhiên là muốn mở cuộc họp lần nữa, đã định vào hôm nay.
Hội nghị kéo dài hơn hai giờ, Thẩm Thanh Ngọc đi ra từ phòng họp đã là mười hai giờ, Trần Hạc Nhất nhìn cô rất hiền từ: "Giám đốc Thẩm, nghe nói cô ngã bệnh, không sao chứ?"
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, không lạnh không nhạt trả lời một câu: "Không có trở ngại, cảm ơn tổng giám đốc Trần quan tâm."
Trần Đông cũng không tức giận, lại nói vài câu bảo cô chú ý thân thể, lúc này mới trở về phòng làm việc của mình.
Thấy Trần Hạc Nhất rời đi, lúc này Phó Ngọc Lam ở bên cạnh mới lên tiếng: "Cô Thẩm, thư ký Bách ở dưới lầu."
Nghe thấy lời Phó Ngọc Lam nói, Thẩm Thanh Ngọc hơi nhíu mày: "Bách Gia Tính?"
Phó Ngọc Lam nhẹ gật đầu: "Là ông ta."
"Nói như vậy, là người nhà họ Bạc tới tìm chị tính sổ rồi."
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười châm chọc: "Mời ông ta lên đây đi."