“Lâm Mai Chi cắt cổ tay thì có thể liên quan gì đến tớ?”
Thẩm Thanh Ngọc ném thẳng câu hỏi lại cho Trần Ánh Nguyệt, vừa nói cô vừa vươn tay rút khăn giấy ở bên cạnh lau môi, sau đó tiếp tục hỏi: "Trên mạng nói gì về tớ thế?”
Mặc dù Thẩm Thanh Ngọc chưa lên mạng xem tin tức, nhưng cô biết từ những lời đột nhiên Lâm Mai Phương bật ra chiều nay, chắc hẳn mọi người trên mạng đang mắng nhiếc chửi rủa cô.
Khi Trần Ánh Nguyệt nghe được câu nói này của Thẩm Thanh Ngọc, ngọn lửa giận phừng phừng không dễ gì kìm nén cuối cùng lại bùng lên: "Tớ tức muốn phát điên luôn rồi! Bây giờ dân tình ở trên mạng barp nhau là cậu ép Lâm Mai Chi cắt cổ tay!”
“Thế thì tớ cũng giỏi ghê!” Khóe miệng Thẩm Thanh Ngọc giật giật, cười khẩy một tiếng tự giễu bản thân.
“Cậu vội vàng từ buổi hòa nhạc của thần tượng ba chân bốn cẳng chạy về đây là vì mấy lời đồn thổi ở trên mạng này sao?”
Trần Ánh Nguyệt quăng điện thoại: "Không phải! Bọn họ ăn nói nghe chối tai quá!”
Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày: "Để tớ xem.”
Thấy cô đang cầm điện thoại, Trần Ánh Nguyệt nhanh chóng rướn tay giật phăng: "Bỏ đi, cậu đừng xem, cậu còn bệnh, tớ sợ cậu đọc xong lại choáng váng xây xẩm mặt mày.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy mỉm cười nói: “Nếu có thể làm tớ choáng váng xây xẩm mặt mày, thì bọn họ cũng giỏi giang lắm. Cứ đưa điện thoại cho tớ đi!”
Trần Ánh Nguyệt nghĩ ngợi một chốc, cũng cảm thấy như Thẩm Thanh Ngọc vừa nói: "Tớ nghi ngờ đám người Lâm Mai Chi mua blogger spam khống tin, nguyên dãy trước đều là bình luận trách móc oán giận cậu!”
Thẩm Thanh Ngọc lên Weibo, vừa lên thì chủ đề kia đã bị khóa, đành phải đưa mắt nhìn Trần Ánh Nguyệt: "Khóa rồi."
“… Nếu không thì đừng xem nữa?”
Weibo này bị khóa rồi, không chừng có rất nhiều người đang kín đáo mắng chửi riêng cô.
Thẩm Thanh Ngọc lại húp một ngụm cháo: "Không thành vấn đề, thỉnh thoảng học kỹ năng chửi người cũng không tệ.”
Khi Thẩm Thanh Ngọc nói ra lời này, nụ cười trên mặt cô rất tự nhiên thoải mái.
Trần Ánh Nguyệt ngẫm nghĩ, cũng biết Thẩm Thanh Ngọc không phải người dễ bị kẻ khác mắng ngược, cầm điện thoại của mình đưa cho cô. Thẩm Thanh Ngọc lướt xem một hồi, phát hiện tình hình cũng không gay go như cô nghĩ: “Chẳng phải vẫn có người nói hộ tớ hay sao?”
Trần Ánh Nguyệt sửng sốt: "… Cậu nghĩ được như vậy cũng tốt.”
Có phải cô ấy đang lo lắng thái quá không?
“Nhưng tớ vẫn rất bực, cậu xem bình luận nhiều lượt thích nhất mắng cậu thế này! Xem có tức chết không! Chỉ trích cậu bức người quá đáng, bị Bạc Minh Thành ruồng rẫy là đáng đời, còn nói cậu xứng đáng ế chỏng chơ ba năm không ai thèm ngó ngàng!”
Thẩm Thanh Ngọc thở dài: "Cô gái đó nói cũng không sai.”
Làm phiền rồi. Trần Ánh Nguyệt nhìn Thẩm Thanh Ngọc còn có thể tươi cười, trong lòng hơi nghi ngờ: "Tiểu Ngũ à, chả nhẽ cậu không tức giận?”
"Giận chứ, nhưng tớ cũng sẽ không để bọn họ vu oan giá họa cho tớ như thế này!”
Đời có vay có trả, luật nhân quả không bỏ sót một ai! Lâm Minh Phương và Lâm Mai Chi hao tâm tổn trí sắp đặt ra một màn kịch hay như vậy, nếu như cô không phối hợp diễn một chút thì quả thật đáng tiếc.1
"Đương nhiên, sao tớ có thể nuốt trôi cục tức này được! Toàn bộ cư dân mạng đều đang chửi bới cậu, cậu bỗng chốc bị bôi đen trên mạng. Nhất định cũng phải khiến cho hai chị em Lâm Mai Chi kia nếm trải mùi vị này!”
Thẩm Thanh Ngọc trả lại điện thoại cho Trần Ánh Nguyệt: "Trên mạng có bôi đen tớ hay không thì cũng chẳng hề hấn gì, chỉ là tớ không thích vô duyên vô cớ bị chó điên cắn!”
Tuy rằng chó điên cắn cô một cái cô không thể cắn lại, bởi vì sẽ bị bẩn miệng, nhưng không phải là không có cách phản đòn.
Thấy biểu cảm này của Thẩm Thanh Ngọc, Trần Ánh Nguyệt có hơi phấn khích: "Cậu định trả đũa họ bằng cách nào?”
Thẩm Thanh Ngọc bĩu môi: "Ăn miếng trả miếng."
Trần Ánh Nguyệt vẫn ù ù cạc cạc không hiểu gì: “Cho nên?”
Thẩm Thanh Ngọc liếc cô ấy một cái: "Nhưng trước hơn hết tớ muốn biết bây giờ là bọn họ dựa vào đâu dám quả quyết tớ bức ép Lâm Mai Chi cắt cổ tay.”
Cái này thì Trần Ánh Nguyệt biết: “Tớ thấy trên mạng có rò rĩ ảnh chụp màn hình điện thoại đoạn nói chuyện của một người bạn tốt của Lâm Mai Chi, nói là bởi vì sáng nay lúc Lâm Mai Chi gọi điện thoại xin lỗi cậu, cậu không chấp nhận lời xin lỗi đó và còn để mặc cô ta tự sát.”
"Ồ, là vậy à?”
Nếu nhớ không nhầm thì sáng hôm nay cô đã ngủ mê man không biết trời trăng gì. Đợi đã, đúng là cô ấy có nhận một cú điện thoại, nhưng lúc đó cô rất buồn ngủ, tưởng là Phó Ngọc Lam gọi đến vì có việc quan trọng, nên sau khi bắt máy thì có nhấn ghi âm, định đợi đến khi dậy sẽ nghe lại tỉ mỉ kỹ càng. Vừa khéo, cô đã có bản ghi âm cuộc gọi…