Bạc Minh Thành và Lâm Mai Chi vừa đi ra thang máy, nghe thấy lời Thẩm Thanh Ngọc nói, sắc mặt Bạc Minh Thành lập tức đen lại, anh vô thức muốn kéo Lâm Mai Chi quay trở về. Không biết vì sao, anh không muốn để phóng viên chụp được Lâm Mai Chi.
Không phải là không muốn để Lâm Mai Chi lộ ra ánh sáng, anh chỉ không muốn Lâm Mai Chi dính vào bất kỳ liên quan gì đến "Niềm vui mới" của mình.
Nhưng mà Bạc Minh Thành vừa kéo cổ tay Lâm Mai Chi, giọng nói của Phó Ngọc Hải đã lập tức truyền đến: "Ầy, tình cũ kiêm niềm vui mới của cậu hai Bạc kìa."
Cách hơn mười mét, Bạc Minh Thành có thể nghe ra châm chọc trong lời Phó Ngọc Hải nói.
Phóng viên đi qua như ong vỡ tổ, Bạc Minh Thành quay người muốn đi, nhưng cửa thang máy sau lưng đã đóng lại.
Lâm Mai Chi nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Ngọc cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, nhưng mà khi cô ta nhìn Bạc Minh Thành, trên mặt lại là vẻ bối rối: "Anh Thành… "
Bạc Minh Thành cúi đầu nhìn thoáng qua góc áo mình bị lôi kéo, trực tiếp nhíu mày lại.
Anh đưa tay kéo tay Lâm Mai Chi ra, nhưng mà anh vừa đụng phải tay Lâm Mai Chi, đối phương đã cầm lấy cổ tay anh.
Lúc này, đúng lúc phóng viên đến trước mặt hai người, thấy cảnh này, vội vàng cầm máy ảnh chụp hai người.
"Các người ở công ty của ai?"
Bạc Minh Thành kéo Lâm Mai Chi ra phía sau, mặt lạnh nhìn hơn mười phóng viên trước mặt.
Chuyện đêm nay xem xét chính là tin tức nóng hổi, hơn mười phóng viên, ngay cả kính sợ ngày thường đối với nhà họ Bạc cũng giảm đi. Hết vấn đề bén nhọn này đến vấn đề khác được ném ra, trực tiếp đánh về phía hai người Bạc Minh Thành và Lâm Mai Chi.
"Cậu hai Bạc, xin hỏi cô gái này là bạn gái cũ của anh sao?"
"Cậu hai Bạc, cô Thẩm nói cô gái này mới là tình yêu đích thực của anh, xin hỏi tại sao lúc trước anh còn kết hôn với cô Thẩm, mà lại không kết hôn với cô gái này?"
"Cậu hai Bạc, nếu cô gái này mới là tình cũ của anh, bây giờ anh và cô Thẩm cũng đã ly hôn, như vậy tiếp theo, có phải anh muốn kết hôn với cô gái này không?"
Lâm Mai Chi nghe thấy phóng viên hỏi vấn đề này, vô thức nhìn về phía Bạc Minh Thành.
Nhưng mà Bạc Minh Thành không nói gì, anh đứng giữa một đám phóng viên, khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt lướt qua phóng viên trước mặt, nhìn thẳng về phía Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải cách đó không xa.
Thẩm Thanh Ngọc cũng đang nhìn bọn họ, trên mặt cô treo nụ cười, nhưng trong cặp mắt hạnh kia lại không hề có ý cười.1
Thấy Bạc Minh Thành nhìn qua, khóe môi Thẩm Thanh Ngọc giật giật, thu ánh mắt, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải bên cạnh: "Tôi về đây, cậu Phó."
Phó Ngọc Hải hơi nhíu mày lại, quay đầu cười nhạt nhìn thoáng qua Bạc Minh Thành, lập tức nhấc chân đi theo Thẩm Thanh Ngọc.
Hai người một trước một sau, nhưng rất nhanh Phó Ngọc Hải đã đuổi kịp bước chân Thẩm Thanh Ngọc.
Bạc Minh Thành nhìn hai người kia đứng sóng vai, từng bước từng bước đi xa, cuối cùng biến mất ở cửa ra vào, ý lạnh trong mắt anh cũng dần dần ngưng tụ thành sương.
Những phóng viên kia không dám xô đẩy Bạc Minh Thành, lại thấy Bạc Minh Thành không nói lời nào nhìn phía xa, cũng nhìn sang theo Bạc Minh Thành, phát hiện vậy mà Bạc Minh Thành nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải.
Đám phóng viên anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, chỉ cảm thấy đêm nay thật là tin tức bùng nổ!
"Cậu hai Bạc, xin hỏi anh đang nhìn cô Thẩm sao?"
Lúc này, không biết ai lớn gan hỏi một câu.
Lâm Mai Chi nghe được, sắc mặt thay đổi, không nhịn được đưa tay kéo quần áo Bạc Minh Thành, sợ hãi kêu một tiếng phía sau anh: "Anh Thành, em muốn trở về."
Bạc Minh Thành thu tầm mắt lại, lạnh lùng đảo qua từng phóng viên trước mặt: "Các người dám gửi hình ảnh hôm nay ra ngoài, công ty của các người đợi đóng cửa đi!"
Nói xong, anh quay người trực tiếp ấn thang máy, dẫn Lâm Mai Chi đi vào trong thang máy.
Phóng viên đứng ở đằng kia bị ánh mắt vừa rồi của Bạc Minh Thành hù dọa, chỉ dám chụp ảnh, trong lúc nhất thời không dám đi theo, chờ cửa thang máy khép lại, mọi người mới muốn đuổi theo, nhưng mà lúc này bảo vệ khách sạn đã qua đuổi người.