Lồm cồm ra ngoài tìm chỗ rót nước, vì sơ ý mà động nhầm vào một bạn nam cùng lớp. Chiếc bình nước trên tay cũng rớt xuống đất vì là bình bằng nhựa nên tiếng va chạm với đất cũng không quá to
Chậm rãi cuối xuống nhặt chiếc bình lên vừa định cuối đầu xin lỗi nhận tất cả về mình như thường ngày thì câu nói của đối phương làm cậu hoảng hốt mà khựng lại
" Tránh ra chỗ khác đi thằng gay"
Gì chứ? Gay sao? Tại...tại sao lại biết....Gay?....Gay? Thẳm Thư như chết lặng, cả người bỗng cứng như đá không tài nào động đậy được. L Tại sao họ lại chửi cậu, rốt cuộc là người nào đã nói ra? Không phải từ đầu cậu đã cố né tránh những ánh mắt thị phi đó rồi sao? Nhưng....sao họ vẫn không buông tha cho cuộc đời nhỏ bé này của cậu.Một dòng ký ức kinh khủng hồi cấp ba lại tràn về trong đầu như máy radio chạy lại từng chương trình.
"Mày nói gì vậy?! Ai là gay??"
Một nam sinh đi cùng tay đang khoác vai Hiểu Luân lên tiếng hỏi
" Còn ai vào đây. Thằng này chứ đâu"
Hiểu Luân nói với điệu bộ khinh miệt
"Gì? Thằng này gay cơ á? Ôi trời tởm vậy"
Rồi tên đó lạy quay sang nhìn cậu, miệng không ngừng đưa ra những lời nhục mạ không thôi
"Ê thằng kia, né né bọn tao ra nghe chưa. Tởm quá... cũng may khi nãy không đụng trúng mày không thì chắc tao phải vào viện sớm để khám coi có bị lây bệnh gì hay không đấy"
Hắn đá vào chiếc bình nước làm nó văng xa khỏi bán kính với tay của Thẳm Thư rồi cùng hùa với cậu nam sinh tên Hiểu Luân kia bỡn cợt với cậu. Hiểu Luân cậu ta chính là tên nam sinh lúc ở dưới sân trường cùng đám sinh viên nữ kia chế giễu giới tính Thẳm Thư và bây giờ vẫn vậy, cậu ta nói với giọng đầy chế giễu
" Mà này, gay cũng biết khác nước nữa à haha, tao tưởng tụi gay lọ như tụi mày chỉ toàn uống ti.nh dị.ch của mấy thằng đàn ông thôi chứ? Không phải sao?"
Cậu im lặng cuối đầu chịu ấm ức từ những câu nhục mạ tục tĩu của tên Hiểu Luân kia. Cậu không dám trả lời hay đứng lên vì sợ cậu ta hay cái tên đi cùng đó sẽ ra tay đánh mình mất, nên Thẳm Thư cứ thế không nói một lời, chịu hết từ sự sỉ vả này cho đến sự lăng mạ kia.
Trong bụng có chút quặn đau, cảm giác khó chịu vô cùng như sắp chết đến nơi vậy. Tay nhẹ ôm bụng mặc dù đau lắm nhưng vẫn không dám rên. Chẳng phải là chưa nghe những câu chửi thậm tệ này, cũng chỉ là chuyện quá đỗi bình thường với cậu sao? Năm cấp ba đâu phải ngày nào không nghe? Thế bây giờ khó chịu vì cái gì nhỉ? Đôi khi còn phải chịu tệ hơn lúc này thì hà cớ gì phải cảm thấy đau đớn
"Kh...khô... không có"
Thẳm Thư thì thào
"Hã? Hã? Mày nói gì? Phải hã, tao nói đúng mà phải không hahah"
Người như rơi vào hố sâu, từng dòng ký ức bị bắt nạt năm ấy như ùa về làm cậu không có sức phản kháng hay biện hộ cho câu nói vừa bị hắn biến tấu đi khi nãy. Mặt càng cuối xuống nước mắt từ nơi sâu thẳm trong lòng lại trực trào nơi khoé mắt đang đỏ hoe kia
"Ơ ơ ơ, sao lại khóc rồi? Ê này khóc thật hã hahah. Hiểu Luân mày coi kìa mới chọc có tý mà đã khóc như lũ con gái yếu đuối rồi kìa. Như vậy sao mà đè được con nào dưới thân được hã thằng kia..... Ừm quên tao xin lỗi, tao quên mất mày thích đàn ông cơ mà. Thật tình là quên ấy mà, đừng có giận nha. Anh-Chàng-Gay"
Tên đó nhìn dáng vẻ đầy thảm thương của cậu dưới đất mà trêu ghẹo
Từ phía bên kia, một tiếng của người con gái nào đó vang lên làm cả hai tên kia hết hồn xoay lại
"Mấy đứa làm gì bên đó vậy?"
Tên kia thấy không ổn liền réo Hiểu Luân đi
"Chết rồi chuồn lẹ, chị ta là trưởng hội học sinh đấy, lạng quạng để chị ta bắt được là cả hai đứa lên văn phòng như chơi"
Nói rồi hai tên đó liền đi nhưng Hiểu Luân cậu ta vẫn quay đầu lại thì thầm vào tai cậu một câu
"Mày chỉ bị gay chứ không bị gì về mồm đúng không? Chẳng hạn như mách lẻo? Mày mà dám nói ra thì coi chừng tao tung tin mày là gay cho cả trường biết đến lúc đó coi mày còn dám vác mặt đến trường hay không"
Rồi cậu ta quay lưng đi, tay bỏ vào túi quần trịch thượng với vẻ mặt đắt ý
"Hay, không hổ là Hiểu Luân. Vừa nói một câu đã khiến thằng bệnh đó sợ muốn chết đi đầu thai kiếp khác ahaha"
"Mày câm đi, từ giờ về sau tụi mình có thứ để chơi rồi đó"
Rồi hai cậu ta cũng dần đi xa. Nhã Hi cũng chạy lại. Thì ra giọng nói nữ ấy là của cô. Biết được là chị Nhã Hi, cậu cố nén lại sự đau đớn trong lòng
Không được khóc... không được..... không được rơi nước mắt.... không được sợ....đừng nghĩ tới nữa!?
Đó là những câu duy nhất mà Thẳm Thư cậu có thể tự trấn an bản thân mình lúc này. Nhã Hi chạy lại nhặt chiếc bình rồi liền đỡ Thẳm Thư đứng lên, nhưng vẫn không quên tra hỏi Thẳm Thư về hai nam sinh lúc nãy
"Sao lại ngồi dưới đất thế kia. Hai sinh viên đó có làm gì em không?"
Bị nói trúng điều che giấu, Thẳm Thư phản ứng kịch liệt ra sức quanh co giải thích. Đôi tay huơ loạng xạ trong không khí
"Kh.. không phải, chỉ là hai bọn họ định giúp em đứng dậy thôi. Không có bắt nạ..."
Thẳm Thư chợt khựng lại, vì quá rối rắm với hoảng sợ mà cậu đã vạ miệng nói bắt nạt, sợ Nhã Hi biết cậu liền che đậy giải thích chất chồng lên cho cô bớt nghi ngờ
"Được được rồi, chị không có nói gì đâu em đừng có hoảng
Cơ thể run lên, cuộc sống yên bình ở trường đại học của Thẳm Thư bắt đầu lung lay khi đối mặt bởi những câu miệt thị khi nãy. Cậu sợ phải chịu lại cảnh tượng kinh khủng của mấy năm trước...sợ phải cô lập một mình trong ngôi trường cả ngàn người....và hơn nữa sợ cái người trước mặt...cái người duy nhất quan tâm đến cậu sẽ vì đó mà xa lánh
" Có gì cứ nói với chị, chị không bỏ em đâu"
Nhã Hi vỗ vỗ lưng cậu, tướng Thẳm Thư nhỏ và gầy nên chỉ đứng tới vành tai của cô, không qua đầu được nên rất dễ đỡ hay vỗ về. Nhìn thằng nhóc trước mặt không khỏi xót xa, những gì Thẳm Thư nói cô đều nghe hết, không phải không nghe. Những gì hai nam sinh viên kia làm gì với Thẳm Thư lúc nãy cô đều thấy hết. Cô đã đứng chứng kiến mọi việc nhưng quả thật thằng nhóc này rất rụt rè, lúc nào cũng luôn trong tình trạng không an tâm nên có hỏi gì thì cũng bằng không cả
Cô biết Thẳm Thư bị bắt nạt nhưng em ấy không báo lên thì phận cô cũng không có quyền xen vào nên cũng đành im lặng mà lòng lo lắng . Cô buộc lòng quyết tâm, phải bắt Thẳm Thư bằng một bằng hai tham gia câu lạc bộ mới được, chỉ có như vậy cô mới có thể chăm sóc được cho thằng nhóc tội nghiệp này. Chỉ khi Thẳm Thư chịu tham gia câu lạc bộ thì Nhã Hi cô mới có thể đứng trên danh nghĩa trưởng câu lạc bộ mà chăm sóc bảo vệ cậu. Nhất định phải để thằng bé đồng ý lời mời. Nhất định! Những dòng suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này
" Em đi tìm bình nước của trường hã. Ở tầng này vòi nước cho sinh viên hiện tạm hư rồi không có nước đâu. Muốn bơm nước thì phải xuống tầng trệt hoặc lên tầng hai ấy"
"A?...dạ"
Cậu dứt quãng trả lời, bộ dạng có chút mệt mỏi. Nhìn cậu như vậy Nhã Hi cũng biết cậu không thể nào đi xa vậy được, nên sẵn tiện chai nước ép cam Twister trên tay cho cậu
"Cầm lấy uống đi. Chứ đi lên đi xuống mệt lắm"
Cô dịu dàng nói, nhưng cậu lại ngại ngùng muốn từ chối không nhận
" Chị mới mua thôi chưa có mở ra đâu'
" Kh.. không phải... em không có ý đó"
" Ây da. Không phải ý đó thì nhận đi, nước cam uống tốt lắm ráng uống cho hết để có sức nghe không"
Cậu liền rối rít cuối đầu cảm ơn liên tục. Cậu không biết phải làm gì để đáp trả dù gì trên người cũng không có gì chỉ còn có lời cảm ơn từ đáy lòng là có giá trị
" Đừng có cuối đầu cảm ơn chị nữa. À mà nè, em có quyết định với lời mời vào câu lạc bộ của chị chưa. Chị chờ em đồng ý lắm đó, vào nha"
Cô cuối người nhìn vào cậu nũng nịu, nhìn kĩ lại thì có đôi chút trẻ con. Cậu phì cười không ngờ sinh viên thứ ở trường không khó gần như cậu nghĩ, thì ra những tiền bối này lại đáng yêu dễ gần như vậy. Cậu không biết làm sao nên cũng miễn cưỡng đồng ý, dù sao chị ấy cũng đã giúp cậu mấy lần, cứ không mà từ chối thì ngại lắm
" Nhưng...em chưa điền vào giấy mà lúc nãy chị đưa"
" Ể, không sao không sao...chị sẽ hoàn thành hồ sơ cho em. Cứ để cho chị mọi thứ sẽ xong hết nhưng mà chiều nay em rảnh không. Chị em mình đi qua câu lạc bộ làm quen mọi người sẵn tiện làm hồ sơ luôn. Em thấy sao"
" Em..."
"Đừng có ngại gì hết. Mọi người ở đó hòa đồng lắm. Không dám tranh sự gì đâu. Vậy chiều đi nha. Sắp hết giờ giải lao rồi mau vào lớp đi không thôi trễ"
Cô nhìn đồng hồ rồi kĩ càng dặn dò, cứ nhìn theo bóng lưng gầy của Thẳm Thư mà lòng lo lắng. Tiếp xúc mới vài lần nhưng Nhã Hi cứ luôn có cảm giác thân quen như ruột thịt, bơit đó chính là lý do cô luôn có sự quan tâm đặc biệt với thằng bé
Tay cầm chai nước cam đi vào lớp. Định lúc về chỗ cất vào, vừa đi ngang bàn thứ 5 dãi 4 cậu đã bị ai đó ngáng chân mà ngã nhào xuống. Vì phòng học thuộc theo kiểu bật thang, cộng với cú ngáng chân bất ngờ làm cậu té xuống trán liền đập vào bật trên khiến trán cậu chảy máu đau đớn vô cùng
Cả một đám học sinh liền hết hồn quay sang nhìn, vài người thấy vậy cũng liền hỏi thăm nhưng không ai dám lại đỡ cậu dậy. Bởi vì bọn họ biết người gạt chân cậu khi nãy là Hiểu Luân mà cả đám người đó biết cái tên Hiểu Luân đó không phải người dễ động, khi biết cậu ta làm thì cũng không ai dám đứng ra bảo vệ
Một bạn sinh viên nữ ngồi sát đó đành lòng không nổi nên cũng đành đưa cho cậu một tờ khăn giấy rồi nói cậu tự đứng lên. Sinh viên ấy có chút rụt rè, hiền lành cô rất muốn đứng lên giúp nhưng lại sợ bị tên Hiểu Luân kiếm chuyện bắt nạt
Thẳm Thư cố đứng dậy đầu óc có chút quay cuồng, đầu bị đập mạnh xuống đất đến máu cũng chảy ra nên cũng chẳng biết làm gì, bàn tay gầy nhỏ run rẩy nhận lấy tờ khăn giấy từ nữ sinh kia.
Cậu khó khăn gượng người. Đôi chân run rẩy đầu óc choáng váng với cú đập đầu mạnh khi nãy làm cậu cứ loạng choạng người không vững
"Này!? Mày làm bẩn giày tao rồi kìa thằng kia. Mẹ kiếp thằng dơ này đéo biết xin lỗi ông mày à?"
Hiểu Luân ngồi trên ghế giở giọng uy lực
" X..xin....lỗi...là do tôi không...chú ý n.. nên làm bẩn giày của cậu...mong cậu bỏ qu...a..."
" Hzzz, tao đây độ lượng không tính toán với mày, được rồi về chỗ đi"
Cậu đau đầu đi về chỗ. Tay ôm nhẹ vùng đầu. Sau chuyện đó mọi người cũng đều bắt đầu bàn tán sau lưng cậu
" Không biết là có chuyện gì ha"
" Mới đầu năm đã bị để ý rồi. Không biết những năm tới còn sống nổi không"
"Gì mấy bà nói quá, lo mấy ngày sắp tới còn không biết được hay không mà còn lo xa đến mấy năm sau"
"Chắc gây thù gì mới xảy ra chuyện kinh khủng này đây nè"
Họ biểu môi thì thầm. Giáo viên đột ngột xuất hiện phá vỡ bầu không khí căng thẳng đó. Giáo viên ấy tằng hắng giọng vẻ mặt nghiêm nghị rồi hỏi
"Có chuyện gì vui vậy? Không biết tôi có được phúc phần nghe không"
Ai nấy đều im lặng, giáo viên ấy rất tinh mắt liền phát hiện đầu Thẳm Thư sinh viên ngồi cuối lớp đang chảy máu liền đi xuống hỏi
" Tại sao lại bị như vậy"
" Do bạn ấy ngã đó cô"
Tên Hiểu Luân lên tiếng, mọi người trong lớp biết ý liền im thinh thích không nói gì. Lỡ dại miệng thì coi như mấy năm đại học chắc không yên thân
Thẳm Thư đau đớn dùng khăn cố lau đi vết máu trên trán và nói với cô mình không sao nhưng giáo viên ấy nằng nặc bắt cậu phải đi xuống phòng y tế. Giáo viên ấy liền kêu một bạn nữ trong lớp dìu cậu đi
" Thanh Ngọc em dìu bạn xuống phòng y tế đi. Còn tất cả các sinh viên khác mau tập trung lại hướng lên bảng cho tôi"
Thanh Ngọc dìu cậu đi trước ánh mắt của nhiều sinh viên trong lớp và có cả tên Hiểu Luân, cậu ta không nói gì chỉ nhếch miệng cười nhìn theo hai người
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!