Vì cơ thể đang đói đến cùng cực, cậu không còn sức đứng dậy nên chỉ có thể cố thân lếch gần gốc cây mà dựa người vào. Chỉ mong là có thể nguôi ngoai được phần nào cái bụng đói ấy. Cả người mệt lừ vì đói và thiếu ngủ. Tối hôm qua đi làm thêm vì cơ địa từ nhỏ chịu tác động vốn không được nhanh nhẹn như bao người mà cậu bị ổng chủ làm khó bắt ở lại quán đến tận ba giờ sáng mới cho về. Ông ta nói nếu không làm như lời ông ta thì tiền lương tháng này coi như bị cắt một nửa, nhưng vốn đã không nhiều nếu còn cắt nữa thì tháng này lấy tiền đâu mà đóng tiền trọ rồi tiền mua gạo ăn. Chỉ có đường mà cạp đất sống qua ngày
Thẳm Thư chỉ biết cuối đầu xin lỗi, cậu nhận tất cả về mình, cắn răng chịu đựng cái sự vô lý của ông ta. Các anh chị làm chung có khuyên cậu nên nói lý lại ấy chứ nhưng người rụt rè nhu nhược như cậu thì dám cãi ai? Đến cả con kiến còn không dám giết thì những lời từ miệng cậu nói ra đủ uy hiếp ai bây giờ? Hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Cậu bị bắt tăng ca đến gần bốn giờ sáng mới được cho về, ngoài miệng nói làm đến ba giờ nhưng nào có, ông ta chỉ toàn giỏi bốc lột sức người. Cứ thế sau khi được cho về nhà, trên người cậu không có tiền đi xe nên phải đi bộ. Về tới nhà đã bốn giờ rưỡi sáng, cơ thể mệt lừ, cậu không kịp thay đồ trong trực giác lúc ấy chỉ muốn ngủ, thế là ngã xuống sàn nhà ngủ luôn đến sáu giờ. Bởi vì còn phải đến trường, hôm nay là ngày đầu tiên bước vào đại học... cậu không muốn đi trễ hay nghỉ gì cả
Kết thúc câu chuyện về ấm ức hôm qua, cậu mệt mõi dựa đầu vào thân cây định chợp mắt chút xíu định là đợi mọi người đăng ký xong rồi cậu mới chen vào, để khỏi chen lấn ai. À mà cũng nực cười thật dùng từ chen lấn thì có hơi đề cao Thẳm Thư cậu quá rồi thì phải? Tướng người gầy như này không bị người ta hất ra sau thì thôi chứ ở đấy mà chen lấn được ai. Nực cười... hết sức nực cười mà!
" Thôi...ngồi đây tí đi. Dù sao cũng đã ở trường rồi không trễ được..."
Cứ thế chợp mắt được chút, một bàn tay từ đâu vịn lên vai làm cậu giật mình xoay đầu lại.
"Em là sinh viên năm nhất phải không?"
" V.. vâng ạ"
Người đó là một nữ sinh viên. Nghe giọng điệu và cách ăn mặc, cả chiếc bảng tên đeo trên người nữa chắc là tiền bối khoá trên. Giọng cô ấy nhẹ nhàng với gương mặt tinh xảo như những nàng công chúa bước từ chốn hoàng cung ra mà cậu được đọc lúc nhỏ. Gương mặt hiền hoà đôi tay thon trắng mềm mại đặt lên vai nhẹ nhàng, cô ấy hỏi tiếp
" Tại sao em lại ngồi ở đây, nắng lắm ấy"
(Góc nhìn của Thẳm Thư)
Lúc đấy tôi còn đang chút đau đầu nhưng mọi thứ đã dần dịu đi vì giọng nói của chị ấy. Tôi ngẩn người nhìn vẻ đẹp thanh khiết lịch thiệp đó rồi ước gì bản thân là con gái và được xinh đẹp giống như chị ấy thì tốt biết mấy. Như vậy sẽ không còn bị bắt nạt, sẽ không còn bị chửi rủa hay bị đánh đập gì cả và tôi cũng không cần phải chịu những ấm ức không đáng có ấy.... nếu được như vậy thì tốt biết bao?
Tôi cứ thẩn người, cứ thế nhìn không chớp mắt vào gương mặt và đôi mắt long lanh ấy, cho đến khi nghe tiếng chị ấy hỏi, tôi mới hoàn hồn luống cuống không biết đáp như nào.
Chẳng lẽ phải nói là bản thân tôi yếu đuối không dám lại gần chỗ đông người sao? Ha...ha làm sao mà nói vậy được. Thế là tôi chỉ đành phải lấp liếm, bịa một cái gì đó cho qua câu hỏi của chị ấy
"Em..em chỉ đa...đang ngồi nghĩ xem một lát nên chọn đăng ký câu lạc bộ nào thôi"
Tôi lấp bấp, quả thật tài nói dối của tôi rất tệ, cứ nghĩ là sẽ bị phát giác nhưng không ngờ chị ấy đã tin những lời nói dối đó. Chị ấy ôn hoà, khuôn môi trái tim mỏng mỉm chi cười với tôi như người nhà. Nụ cười mà nhỏ đến lớn chỉ duy nhất được bà ngoại dành cho tôi. Còn lại chỉ là những bạt tay hay những tiếng chửi rủa của người khác lên người tôi thôi.
Nhưng bà ngoại tôi, bà ấy đã mất cách đây lâu lắm rồi, cũng từ đó nụ cười hiền ấy đã không còn được xuất hiện trước mắt tôi lần nào nữa cho đến khi chị ấy xuất hiện. Đôi mắt tôi bắt đầu ngân ngấn lệ nhưng cũng kịp kiềm nén lại không cho nó rơi xuống, tôi như cố gắng kiềm nén hết mức có thể để không ai thấy được mặt yếu đuối của tôi mà dần xa lánh nhưng chị ấy như nắm được mọi cảm xúc của tôi vậy, ngồi chầm chậm xuống nhẹ nhàng hỏi han
"Em không sao chứ, có mệt không chị đưa vào phòng y tế. Hay em muốn đến bồn rửa tay rửa mặt cho tỉnh táo lại không?"
"Kh.. không chị ạ. Em không sao chị, đừng quá bận tâm"
"Ừm, thế đã muốn đăng ký vào câu lạc bộ nào chưa"
Tôi cuối đầu không đáp, thật ra tôi cũng không biết nên đăng ký câu lạc bộ nào, định là một hồi chọn đại chứ không muốn nghĩ quá nhiều.
Dòng suy nghĩ của tôi đã bị cắt ngang bởi câu nói với giọng điệu nhẹ nhàng của chị ấy. Tôi ngước đầu lên nhìn với đôi mắt trông chờ điều gì đó mà bản thân tôi cũng không biết
"Hay vậy nhé, nếu như chưa đăng ký bên câu lạc bộ nào thì qua câu lạc bộ của chị nhé. Nè em cầm lấy. Đây là giấy để điền thông tin lý lịch để vào câu lạc bộ ấy, em cầm lấy. Nếu như em đồng ý với lời chị mời thì mai đến khu B ở phía tay trái trường tìm chị..."
Đang nói giữa chừng, bỗng một tiếng kêu lớn từ đằng kia vọng lại, tôi cùng chị ấy đều nhìn qua. Một vị tiền bối đứng bên kia huơ huơ tay về phía hai chúng tôi, hình như là kêu chị ấy thì phải.
" Nhã Hi. Nhã Hi mau qua đây, giáo viên cần tìm bà đó. Nhã Hi"
" Hã? À rồi rồi đợi tui một tí. Bà qua đó với cô trước đi tui qua sau. Còn chút chuyện nữa là xong rồi tui qua bên đó"
Nói rồi chị ấy cũng không quên quay lại nhìn tôi cười, thậm chí còn rất kỹ càng căn dặn tôi. Trước khi đi cũng không quên tháo chiếc nón lưỡi trai trên đầu đội lên cho tôi. Chị ấy nói
"Đội vào, trời nắng lắm coi chừng bị cảm biết không"
"Còn chị thì s...!?
"Đừng lo cho chị, giữ mà đội đi, bên kia còn nhiều nón cho tụi chị lắm, thế nha. Chị đi trước đây"
Đứng dậy chạy qua bên đó, chị ấy vẫn còn quay đầu lại nhìn tôi
"Nhớ nha, ngày mai khu B chị đợi em tới"
Tôi cười nhẹ nhìn theo dáng chị ấy đi rồi dần khuất sau đám người. Đã lâu lắm rồi, cũng chẳng biết là bao lâu nữa. Đây là lần đầu tiên sau những tháng ngày chịu ghẻ lạnh tôi cảm nhận được sự quan tâm từ tận đáy lòng mà người khác dành cho tôi, trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả như muốn khóc, nước mắt như muốn tuôn trào nơi khoé mắt yếu đuối của bản thân
Cầm tờ giấy trên tay, cậu chầm chậm đưa lên nhìn dòng chữ được in to đậm trên đó
"ĐƠN XIN GIA NHẬP CÂU LẠC BỘ"
Miệng tôi khẽ cười nhìn tờ giấy lòng lại tự hỏi trên đời này vẫn còn có người quan tâm đến tôi sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!