- Trước không vội chối từ, Lạc huynh nghe ta nói hết lời!
Trương Huyền chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc:
- Không gian chung quanh Khổng miếu rung chuyển, bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất thế, chắc hẳn Lạc huynh đã biết!
- Ừm!
Lạc Thiên Nhai gật đầu.
- Chư Tử bách gia xuất hiện khiêu chiến hai nhà chúng ta, mục đích rất rõ ràng, là muốn đoạt đi truyền thế thiên phù, lần này không thành công, nhưng dính dáng bảo tàng của Khổng sư, chắc chắn sẽ không tuỳ tiện dừng tay, khẳng định sẽ còn trở về lần nữa. Hơn nữa, căn cứ mấy ngày nay quan sát, Dị Linh tộc đã có cường giả đi tới đại lục, thậm chí vị Dị Linh Hoàng kia cũng lặng lẽ lẻn vào!
Trương Huyền nhướng mày nói:
- Đại lục đã đến thời khắc nguy cấp tồn vong, một khi chiến tranh toàn diện bạo phát, đừng nói hai đại gia tộc chúng ta, xem như nhân loại của cả đại lục, chỉ sợ cũng phải đối mặt kiếp nạn to lớn... Lúc này chúng ta không nên đối chiến, mà nên cùng nhau trông coi, cùng qua cửa ải khó! Nếu không, tùy ý người ngoài xâm nhập, sẽ chỉ làm người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng!
Lạc Thiên Nhai im lặng.
- Tam đại gia tộc, có thể đứng sừng sững đại lục vài vạn năm không ngã, bằng chính là trợ giúp lẫn nhau, cùng chung đối địch! Lần trước sự tình từ hôn, là Trương Huyền ta làm không đúng, nhưng ta cũng không phải cố ý, tình cảm, không phải cưỡng ép là có thể hạnh phúc.
- Ta và Nhược Hi, sớm có thề non hẹn biển, tùy tiện đồng ý tiểu công chúa, chẳng phải bội ước, không để ý thành tín? Ta thật sự là người như vậy, coi như cưới Thất Thất, cũng sẽ để nàng đau lòng, ngược lại càng có lỗi với Lạc gia. Những ngày này vừa nghĩ đến sự tình kia, ta liền ngủ bất an, nội tâm lo lắng... Khâu Ngô cung này, cùng Diễn Không thiên thư truyền thừa, xem như ta xin lỗi, mong Lạc huynh chớ nên chối từ, nếu không ta thật sự không đất dung thân...
Trương Huyền nói.
- Trương huynh đại nghĩa, đã như vậy, ta liền không làm bộ làm tịch!
Lạc Thiên Nhai dừng lại một chút, nhận lấy thủy tinh cầu, thu vào nhẫn.
- Hắn không phải cố ý...
- Cũng đúng, nếu như lúc ấy thật cưới tiểu công chúa, người này ngược lại thành bạc tình bạc nghĩa!
- Xem ra hắn không phải có ý định tổn hại mặt mũi Lạc gia ta!
- Chúng ta chỉ nghĩ mặt mũi, mà hắn nghĩ tới chính là nhân tộc, lòng dạ tuyệt không phải chúng ta có thể so sánh!
Đám người Lạc gia ẩn thân, lần nữa lặng im, vẻ mặt đỏ bừng.
Bọn họ một mực cân nhắc Lạc gia, trên thực tế không đặt mình vào hoàn cảnh người khác, vì đối phương suy nghĩ, nếu là thật bội ước, coi như cưới tiểu công chúa, lại có thể cho nàng hạnh phúc sao?
Chưa hẳn!
- Đa tạ Lạc huynh!
Trương Huyền khom người.
- Trương huynh một phen tâm ý, ta trở về nhất định hỗ trợ giải thích!
Vẻ mặt Lạc Thiên Nhai nghiêm túc, trầm ngâm phút chốc, giống như làm ra quyết định gì đó, cắn răng nói:
- Trương huynh, thật ra ta còn có sự tình muốn nhờ!
- Lạc huynh mời nói!
Trương Huyền sửng sốt một chút, nhìn qua:
- Phàm là có thể làm được, tất không chối từ!
- Ta có một đại sự chưa giải quyết, lần này rời khỏi, vô cùng có khả năng khó trở về, tuy ta trở thành Lạc gia tộc trưởng thời gian không dài, nhưng cũng không muốn gia tộc này suy thoái...
Thần sắc Lạc Thiên Nhai ảm đạm nói.
- Lại khó trở về? Lạc huynh là muốn đi nơi nào, hay muốn đi báo thù? Nếu như cần Trương mỗ hỗ trợ, cứ nói một tiếng...
Trương Huyền sửng sốt, vội vàng ôm quyền.
- Ý tốt của Trương huynh, tại hạ tâm lĩnh, đây là chuyện riêng của ta, không tiện người ngoài nhúng tay, hơn nữa sớm đã mang ý chí hẳn phải chết, dù bỏ mình cũng cam tâm tình nguyện!
Lạc Thiên Nhai lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, lần nữa nhìn tới:
- Ta yêu cầu Trương huynh cũng không phải việc này!
Trương Huyền nghi ngờ.
Lạc Thiên Nhai hít sâu một hơi, cổ tay khẽ đảo, lòng bàn tay xuất hiện một lệnh bài, yên tĩnh lơ lửng giữa không trung, chính là gia chủ lệnh của Lạc gia.
- Ta hi vọng... Trương huynh có thể thay ta làm Lạc gia gia chủ, như vậy, cho dù chết cũng an tâm!
- Làm gia chủ?
Thân thể Trương Huyền chấn động, liên tục xua tay:
- Cái này sao có thể!