- Hắn muốn thuần phục Thanh Long thú, vậy chúng ta không phải có thể lặng lẽ nấp đi, chờ Thánh thú cùng hắn kiềm chế lẫn nhau, lại đi ra không phải được sao?
Hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Vân Liên Hải cũng không nhịn được khen ngợi nói.
Mới vừa rồi còn sầu lo, làm sao giải quyết đại gia hỏa kia, Trương Thuần đã xuất hiện, làm chim đầu đàn, bọn họ đúng lúc vui nhàn hạ.
- Làm như vậy cũng không phải không được, chỉ là ta cùng Trương Thuần đấu nhiều năm như vậy, lẫn nhau hiểu rõ, sở dĩ người này tới nhanh như vậy, hẳn là lần nữa nắm giữ tung tích của ta... Một khi phát hiện ta trốn, nhất định sẽ nghi ngờ, đến lúc đó bí mật Động Hư Hồ Lô, sẽ rất khó ẩn giấu...
Lạc Huyền Thanh lắc đầu.
- Vậy làm sao bây giờ?
Vân Liên Hải nói.
- Rất đơn giản!
Lạc Huyền Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt lóe lên:
- Bọn họ không phải muốn thuần phục Địa Ngục Thanh Long Thú sao? Chúng ta nghĩ biện pháp ngăn cản, hơn nữa dẫn Thanh Long thú qua, như vậy đại gia hỏa kia sẽ bị đối phương kiềm chế, chúng ta có thể thừa cơ hội...
- Không sai!
Mọi người đồng thời gật đầu.
Đã diễn trò, đương nhiên phải làm nguyên bộ. Biết đối phương đã đến, mình lại không ra tay, chẳng phải xin lỗi khán giả sao?
Cho nên, nhất định phải nghĩ phương pháp, làm cho đối phương thoạt nhìn vô cùng tức giận, nhưng lại không thể làm gì! Như vậy mới có thể để cho lòng hư vinh của đối phương thỏa mãn, vui vẻ giúp mình đánh quái, thừa cơ nhặt thành quả thắng lợi.
- Lạc huynh, có biện pháp gì không?
Thấy hắn tin tưởng như thế, hiển nhiên đã có kế hoạch của mình, Trương Huyền hỏi.
- Đương nhiên!
Lạc Huyền Thanh nhẹ gật đầu:
- Phương pháp rất đơn giản, phái người đi ngăn cản bọn họ, sau đó lại tìm người thu hút Thanh Long thú, giả bộ như muốn thuần phục, một khi Trương Thuần phát hiện ta vượt lên trước, tất nhiên sẽ lo lắng, như vậy rất dễ dàng lộ ra sơ hở, có thể thừa dịp... Còn lại liền đơn giản!
Đám người Trương Huyền gật đầu.
Đối phương biết hắn là tới thuần phục Thanh Long thú, kết quả tới lại tùy ý hắn đi qua, ngu nữa cũng sẽ cảm thấy có bẫy, còn không bằng đóng kịch tranh đoạt, trên thực tế là cố ý khích nộ Thánh thú, làm cho đối phương tiếp chiêu.
Dù sao thực lực cùng thủ đoạn của đối phương, Thanh Long thú nhiều nhất để hắn bị thương, chém giết còn làm không được, chỉ là chịu chút đau khổ, không phải phạm tội giết người, cũng không vi phạm đạo nghĩa Danh Sư.
- Mọi người đã cảm thấy không có vấn đề, vậy hiện tại ta liền an bài một chút!
Thấy mọi người rõ ràng ý tứ của hắn, Lạc Huyền Thanh nhìn về phía Trương Huyền cùng Viên Hiểu, nói:
- Hai người các ngươi, đi phía trước thu hút Thanh Long thú, Trương sư phụ trách bày trận, thân thể Viên Hiểu mạnh mẽ, thủ đoạn bảo mệnh nhiều, phụ trách vào sơn động thu hút! Bọn họ không xuất hiện, chúng ta có thể đợi đến tối, mượn nhờ lực lượng của Nhiếp Hồn Kim Châu mê hoặc đối phương, nhưng bây giờ không cần cố kỵ nhiều như vậy, chỉ cần chọc giận đối phương, nghĩ biện pháp để đám người Trương Thuần tiếp chiêu là được!
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu.
Nói phức tạp, trên thực tế rất đơn giản, hắn cùng Viên Hiểu phụ trách dụ quái, đưa quái ra giao cho đám người Trương Thuần là được... Dù sao đối phương là tới gây rối, không cần cố kỵ.
- Tốt, còn lại đi nghênh đón Trương Thuần, vô luận như thế nào cũng phải ngăn cản bọn họ tiếp tục đi tới!
Lạc Huyền Thanh nói xong, thân thể nhảy lên, nghênh đón đám người Trương Thuần.
- Chúng ta cũng nhanh một chút đi!
Thấy bọn họ rời khỏi, Viên Hiểu hô một tiếng, vòng qua nham thạch lặng lẽ đi tới.
- Trương sư, một lát nữa ngươi bày trận trước, không cần mạnh cỡ nào, chỉ cần có thể thời gian ngắn vây khốn Thanh Long thú là được, ta vào sơn động hấp dẫn nó ra, nghĩ biện pháp đưa vào trong trận pháp! Chỉ cần hoàn thành, coi như thành công!
Vừa tiến lên, Viên Hiểu vừa truyền âm nói.
Trương Huyền gật đầu.
Làm như vậy, quả thực đơn giản nhất, dù sao mục đích của bọn hắn không phải thuần phục gia hỏa này, cũng không phải chém giết, mà là chọc giận, xem như mượn đao.
- Sau khi vây khốn Thanh Long thú, chúng ta đi qua giúp một tay, mặc dù Lạc Huyền Thanh rất mạnh, nhưng Trương Thuần cũng không yếu, hai người tranh đấu, coi như ở nội viện cũng làm cho rất nhiều người chú mục!
Hai mắt Viên Hiểu sáng lên, tràn đầy hưng phấn.
Võ giả đều thích xem cao thủ tỷ thí, như vậy bản thân mới có thể tăng lên, học được nhiều thứ hơn.
Lạc Huyền Thanh, Trương Thuần, cho dù ở nội viện cũng là nhân vật đỉnh phong, hai người tranh đấu, đối với hắn mà nói cũng có lực hấp dẫn thật lớn.
- Cũng tốt!
Trương Huyền lên tiếng.
Thật ra thì đối với song phương chiến đấu, hắn không có hứng thú quá lớn, thực lực còn không có đạt tới, coi như xem cũng xem không hiểu, hoàn toàn không thấy xuất sắc ở nơi nào.
Huống chi hắn xem xét, tất nhiên sẽ dẫn động thư viện, đến lúc đó nhìn thấy rất nhiều thiếu hụt, cực kỳ khó chịu, nôn tại chỗ cũng không tốt lắm đâu!
- Thế nào? Không hứng thú?
Nhìn ra ý nghĩ của hắn, Viên Hiểu cười một tiếng:
- Ngươi đừng tưởng rằng bọn họ chỉ luận bàn, hai người giao thủ, thật đúng là sát sinh giết chết, chiêu chiêu hung hiểm!
- Sát sinh giết chết?
Trương Huyền kỳ lạ:
- Đều là con em đại gia tộc, có thể có cừu hận gì a? Chỉ là lẫn nhau so sánh, còn không đến mức như thế.
- Ngươi còn không biết? Cũng đúng, ngươi vừa mới đến, không biết cũng rất bình thường!
Viên Hiểu sững sờ, sau đó nở nụ cười, nhìn quanh hai bên một vòng, thấp giọng:
- Nghe nói... Trương Thuần muốn theo đuổi tiểu công chúa Lạc gia... Ai, ngươi làm gì?
Còn chưa nói xong, chỉ thấy thanh niên theo sát ở phía sau xoay người rời đi.
- Ta đi hạ độc chết Trương Thuần này!
Trương Huyền xua tay.
- ...
Viên Hiểu.