Trương sư vì bọn hắn đã dẫn đám khôi lỗi kia đi, không tiếc xâm nhập vào hang hổ, nếu như bọn hắn ở lại chỗ này chờ chết nữa. Quả thật sẽ có lỗi với Trương Huyền.
Trong mắt mấy người đều là nước mắt, tất cả đều phát huy thực lực vượt qua bình thường, chạy rất nhanh. Mấy chục hô hấp qua đi, cả đám đã một lần nữa trở lại thềm đá.
Lần nữa nhìn lại thành trấn ở trong lòng đất như là bị màn đêm bao phủ, Dạ Minh Châu phát ra ánh sáng lập lòe, đã không nhìn thấy rõ cho lắm.
Rống! Rống! Rống!
Oanh! Oanh! Oanh!
Loáng thoáng dường như còn nghe thấy được tiếng khôi lỗi thi nhân Dị Linh tộc gào thét, cùng với tiếng đồ vật nổ.
- Nơi này cũng không an toàn, đi lên trước đi. Trương sư... Hẳn là có thể đi ra!
Biết thềm đá cũng không phải là chỗ an toàn, chỉ cần lại có một đầu khôi lỗi xông lại thì bọn hắn muốn trốn cũng trốn không thoát, Hình Viễn không nhịn được nói một câu.
- Ừm!
Hiểu rõ dù có chờ ở chỗ này thì cũng vô dụng, mọi người xoay người tiếp tục đi đến bên trên, không lâu sau đã trở lại vị trí cầu đá.
- Các ngươi đi ra rồi, không có sao chứ...
Lạc Thất Thất thủ hộ ở phía trên thấy bọn họ xuất hiện, hưng phấn tới mức ánh mắt sáng lên, vội vàng nghênh đón.
- Không có việc gì!
Đám người Ngọc Phi Nhi không có hưng phấn khi chạy thoát khỏi kiếp nạn mà ngược lại còn không kìm lòng được mà quan sát vào bên trong thềm đá, mang theo vẻ lo lắng.
- Làm sao vậy?
Nhìn bộ dáng của mấy người, Lạc Thất Thất cau mày, thân thể lập tức cứng đờ:
- Lão sư đâu?
- Trương sư hắn...
Hình Viễn xiết chặt nắm tay:
- Hắn vì cứu chúng ta mà đã bị khôi lỗi vây công...
- Vây công?
Sắc mặt Lạc Thất Thất tái nhợt, thân thể mềm mại trở nên cứng ngắc:
- Có mấy đầu khôi lỗi? Chỉ có một, hai thì lão sư... Hẳn là có thể đi ra được!
Thủ đoạn của lão sư, tầng tầng lớp lớp, chỉ là một, hai đầu khôi lỗi thì chắc hẳn có thể rời khỏi, không có nguy hiểm quá lớn.
- Là... Hai mươi mấy đầu!
Vẻ mặt Hình Viễn trắng bệch, nói.
- Hai mươi mấy đầu?
Thân thể Lạc Thất Thất lập tức mềm nhũn.
Mặc dù nàng tin tưởng lão sư, thế nhưng nhiều khôi lỗi như vậy, nhất định cũng sẽ không chống đỡ nổi.
Trước đó ở Địa Cung, mới chỉ có một đầu đã khiến cho hai người đều tốn sức chín trâu hai hổ, thậm chí xém chút tử vong mới giết được. Lúc này đồng thời đối mặt với hơn hai mươi đầu... Đây không phải là cứu người, mà là tự sát!
- Không được, ta muốn đi cứu lão sư...
Vắn răng, Lạc Thất Thất muốn xông vào Địa Cung, còn chưa đi được hai bước thì đã bị Ngọc Phi Nhi giữ chặt.
- Thất Thất, ngươi bình tĩnh một chút, Trương sư vì cứu chúng ta mà bị bao vây, nếu như ngươi lại đi vào, không phải sẽ khiến cho một phen dụng tâm lương khổ của hắn uổng phí hay sao?
Mặc dù trong lòng rất không cam lòng, thế nhưng bọn hắn cũng biết dụng ý của Trương sư.
Thực lực của bọn hắn quá yếu, xông vào thì cũng chỉ có thể càng ngày càng bị động, ai cũng không cứu được ai.
- Ta...
Lạc Thất Thất run rẩy, con mắt ướt át, nước mắt to như hạt đậu dọc theo gương mặt trắng nõn chậm rãi lăn xuống.
Khi ở thạch thất nhỏ, vì để cho nàng đi trước mà lão sư một mình vật lộn cùng khôi lỗi, không sợ sinh tử!
Cứu Ngọc Phi Nhi, lão sư biết rõ là sào huyệt của khôi lỗi mà vẫn việc nghĩa chẳng từ nan như cũ, không có ý từ chối một chút nào.
Bây giờ, càng là vì cứu người mà hãm sâu vào vòng vây...
Lão sư, ân tình của ngươi như thế, bảo chúng ta phải làm sao mới có thể... Trả lại!
- Lạc Thất Thất, tâm tình của ngươi chúng ta đều có thể hiểu được. Đâu chỉ có mình ngươi muốn đi cứu người? Chẳng lẽ chúng ta không muốn sao? Nhưng đi cứu người, chỉ có thể càng bị vây nhiều hơn. Đến lúc đó sẽ lại phụ lòng chờ đợi và tình nghĩa Trương sư liều mình cứu chúng ta!
Hình Viễn cũng tới gần nàng:
- Bây giờ chúng ta chỉ có một chuyện để làm, đó chính là ngoan ngoãn chờ ở chỗ này, chờ hắn... Đi ra! Hi vọng... Hắn có thể tiếp tục sáng tạo kỳ tích!
Có thể trở thành cao sinh của Danh sư học viện, Danh sư ngũ tinh, cục diện bây giờ bọn hắn hiểu rất rõ.
Ở trong mắt người khác, thực lực bọn hắn phi phàm, thiên tư kinh người. Thế nhưng đối chiến cùng những khôi lỗi kia lại giống như là lấy trứng chọi đá, tiến lên thì cũng chỉ có một con đường... Đó là nhất định phải chết!
- Đúng vậy a, một mình Trương sư, khả năng trốn ra ngoài cũng cao hơn một chút. Chúng ta đi vào, không những không có cơ hội mà làm không cẩn thận còn sẽ hại hắn...
Diệp Tiền cũng nói.
- Ta biết...
Nước mắt giống như hạt mưa liên tục rơi xuống, bờ môi đỏ của Lạc Thất Thất run rẩy.
Đúng a!
Đúng là như thế.
Tiếp xúc trong thời gian dài như vậy, lão sư là ai, nàng cũng rất rõ ràng!
Lão sư chính là một người như vậy, trước mặt lựa chọn giữa sinh mệnh và đạo nghĩa, người sẽ không chút do dự lựa chọn cái thứ hai!
Chính là vì như vậy cho nên bất kể từ điểm nào cũng đều khiến cho người ta kính nể, tìm không thấy một điểm thiếu sót nào!
Bọn hắn nói không sai, nếu như thực sự tiến lên cứu người, nhất định không phải là cứu, mà là làm liên lụy.
- Hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ ở chỗ này...
Thấy nàng đã hiểu được, Hình Viễn gật gật đầu, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy thân thể run rẩy một cái.
Ầm ầm!
Trên mặt cầu xuất hiện vết rách, mạch nước ngầm tựa như trong nháy mắt trở nên sôi trào.
- Làm sao vậy?
Mọi người sững sờ.
Bình thường vẫn rất tốt, làm sao lại kịch liệt lay động như vậy chứ?
Soạt!
Trong lúc mọi người đang kỳ quái thì đã thấy có đá vụn từ bên trên rơi xuống, cầu nối và thềm đá kéo dài xuống phía dưới trong nháy mắt đã sụp đổ.
- Nguy rồi, Địa Cung sắp sập...
Con ngươi Hình Viễn co rụt lại, vội vàng la lên:
- Mau đi ra!
Biết một khi sụp đổ, tất cả sẽ bị chôn ở bên trong, thân tử đạo vẫn, dù là thân tiên cũng khó cứu. Lúc này mọi người nào dám do dự, trực tiếp vọt tới thềm đá cách đó không xa.
Cái thềm đá này cũng không phải rất dài. Sau bảy, tám hô hấp đã trốn thoát, mới vừa trở lại sơn cốc thì đã cảm thấy mặt đất dưới chân cách đó không xa mềm nhũn, sơn cốc vốn đã không lớn trong nháy mắt sụp đổ, trở thành một cái hố cực lớn.