Chương 639
Ngay cả Bạc Dạ và Thạch Họa cũng bị hoảng sợ vì biến cố bất thình lịch này. Đường Thi đầy sát khí bước ra, gót giày va chạm với nền nhà khiến người ta hoảng hốt, mặc sườn xám như nữ vương quân lâm thiên hạ, sau đó bước từng bước đến trước mặt Tiêu Hách Thiên.
Tiêu Hách Thiên còn chưa kịp phản ứng là mới xảy ra chuyện gì, cảm giác như lúc nãy anh ta còn đang đè lên người Đường Thi, ngay sau đó đã bị… Đạp bay ra, cả cánh cửa cũng ngã văng ra ngoài…
Đường Thi khom lưng túm cổ áo Tiêu Hách Thiên, cười lạnh nói: “Tôi đã nói rồi, tôi đếm đến ba thì tốt nhất là buông tôi ra…”
Rõ ràng cô vừa cười vừa nói, nhưng biểu cảm lại vô cùng đáng sợ, khiến con ngươi của Tiêu Hách Thiên co rụt lại… Anh ta đang sợ hãi cô.
Đường Thi cười khinh miệt, buông cổ áo Tiêu Hách Thiên, Anh ta nhất thời sơ sẩy bị ngã xuống đất, dùng tay chống nửa người trên: “Đường Thi, cô..”
Đường Thi ngạo mạn đứng thẳng lưng, ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn một con chó, lông mày hếch lên tràn đầy trào phúng.
Cô nhếch môi, kiểu tóc rối bời càng làm tôn lên vẻ đẹp tiêu sái: “Tiêu Hách Thiên, tôi không ngại anh kéo tôi chết chùm. Tôi sẽ không dễ dàng tha thứ chuyện này lần thứ hai, cho nên anh hãy sẵn sàng…”
Đường Thi dừng lại một chút, gắn từng chữ: “Chờ – chết – đi!”
Sau đó, cô không để ý tới mấy người trước mặt mình, thậm chí không để ý Tiêu Hách Thiên còn đang dựa lưng vào tường, phủi tro bụi dính trên người, sửa soạn lại lễ phục, giống như bị Tiêu Hách Thiên đụng vào thì dơ bẩn cỡ nào.
Sau đó cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, chẳng buồn nhìn Tiêu Hách Thiên lấy một lần, bước ra phòng nghỉ. Tác phong dứt khoát đến nỗi khiến Bạc Dạ cả kinh, dường như người phụ nữ này thực sự khác hẳn ấn tượng của anh.
Cô không còn là người phụ nữ vừa vô tri vừa vô tội sống trong vòng tay bảo vệ của anh và Đường Duy. Bờ vai của cô đã có thể khiêng lên nửa bầu trời, dễ dàng xoay sở trong tình huống bị rơi vào thế yếu này, còn có thể đe dọa đối phương.
Tiêu Hách Thiên lập tức tiến lên kéo tay Đường Thi: “Cô bị điên hả? Tôi chỉ sờ cô mấy cái…”
Anh ta còn chưa dứt lời thì Đường Thi đã giơ tay cho anh ta một cái tát. Thạch Họa cất tiếng hét, Bạc Dạ tiến lên bắt lấy cô ta: “Chờ các người…”
Tiêu Hách Thiên ôm má, hoàn toàn không ngờ Đường Thi lại đánh mình. Đến khi hoàn hồn, Tiêu Hách Thiên vô cùng phẫn nộ, muốn tiến lên cho Đường Thi một bài học, nhưng bờ vai lại bị Bạc Dạ giữ chặt. Anh ta quay đầu lại mới phát hiện đôi mắt
Bạc Dạ cũng lạnh lẽo chẳng kém Đường Thi. Thạch Họa run rẩy, muốn thừa dịp này bỏ trốn, nhưng ánh mắt của Bạc Dạ khiến cô ta sợ hãi không dám nhúc nhích.
Tiếng hét của Thạch Họa thu hút rất nhiều người lại gần đây. Trong khoảng thời gian ngắn, vô số người chạy tới vây em, sắc mặt Tiêu Hách Thiên thay đổi lớn, nếu chuyện này bị xé to thì lúc đó mọi người đều sẽ mất mặt. Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Đường Thi, cô đừng không nể…”
“Ồ” Đường Thi thổi móng tay của mình, tư thế còn có chút ngả ngớn, như thể không để mắt tới Tiêu Hách Thiên: “Anh đã vô liêm sỉ rồi thì tôi còn cần nể mặt anh làm gì? Nói đi, muốn giải quyết thế nào? Cho tôi 5 triệu tệ tiền bịt miệng hay là nói xin lỗi trước mặt mọi người?”
Tiêu Hách Thiên không ngờ Đường Thi lại kiêu ngạo đến thế, máu nóng xông lên trán, chỉ ước gì xông lên bóp chết con đàn bà để tiện không biết tốt xấu này ngay lập tức, nhìn anh ta đang bị Bạc Dạ đè nặng nên không thể nhúc nhích. Bạc Dạ nở nụ cười: “Đường Thi, em lưu manh từ khi nào vậy?”
Đường Thi cũng cười như Bạc Dạ: “Tiêu Hách Thiên có thể làm loại chuyện ghê tởm thế này, đương nhiên tôi phải noi gương anh ta. Xem kìa, mọi người đều tới nhìn, ngôi sao nổi tiếng cảm thấy thế nào? Được mọi người vây xem có sướng không?”
Tiếng xì xào vang lên bên tai Tiêu Hách Thiên và Thạch Hoa. Đường Thi đứng đó, chờ “khán giả” đến nhiều hơn, cô bỗng thay đổi một khuôn mặt, trở nên đáng thương vô cùng. Lúc nhân viên canh cửa cùng Phúc Trăn tiến vào, cô còn đang lau nước mắt.
Thấy vậy, Phúc Trăn nổi nóng, thằng nào chọc giận Đường Thi? Đứng ra tao đánh chết nó! Anh ta hỏi ngay lập tức: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Đường Thi lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tôi không ngờ Tiêu Tiêu… Tiêu Tiêu lại làm chuyện đó…”
Tiêu Hách Thiên tức giận đến mức suýt nữa phun máu. Người phụ nữ vừa rồi còn kiêu ngạo không ai bì nổi sao bây giờ lại đổi thành vẻ mặt chịu oan ức?
Lúc nãy còn đánh người hăng lắm cơ mà! Nhưng Đường Thi lại ra vẻ tội nghiệp như thật: “Tôi chỉ nghỉ ngơi một mình trong hậu trường thôi… Sau đó Tiêu Tiêu vào phòng, còn đóng cửa lại. Tôi muốn ra ngoài, không biết tại sao lại không thể mở cửa. Cô Thạch Họa đứng ở bên ngoài, cô ta không cho tôi rời khỏi phòng, sau đó… Sau đó…” Mặc dù cô nói mỗi chữ đều rất vô tội, nhưng ghép lại với nhau thì chuyện này không nhỏ chút nào!
Sắc mặt Phúc Trăn thoáng chốc thay đổi, nhìn về phía em họ đang sợ hãi: “Cô còn đầu óc không hả?”
Tiêu Hách Thiên nắng cực, thế mà Thạch Họa còn giúp Tiêu Hách Thiên?!
Thạch Họa run cầm cập: “Không phải thế đâu anh họ. Em… Em không biết đã xảy ra chuyện gì, em…”
“Khi đó chính cô Thạch Hoa nói với tôi..” Đường Thi dừng lại một chút, thoạt nhìn như vô tình, nhưng lại nói những lời đẩy Thạch Họa xuống địa ngục: “Cô ta… Cô ta muốn tôi thân bại danh liệt…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!