Chương 452
“Đến Sơn trang Hồng Mai!”
Tùng Hi đã to gan đến mức dám trực tiếp hành động ngay dưới mí mắt của anh. Có vẻ như việc Bạc Dạ cứu thoát Tùng Tranh và Tùng Sam, đã hoàn toàn chọc giận người đàn ông hung ác như một chú sói hoang trong khu rừng rậm này.
Lâm Từ nhanh chóng cầm lấy chiếc chìa khóa xe rồi rời khỏi phòng làm việc cùng với Bạc Dạ, Hàn Nhượng đi theo sau, hai người đàn ông không hẹn mà cùng bắt đầu gọi điện thoại kêu rất nhiều người đến giúp đỡ. “Alo cậu Lam phải không? Là tôi – Bạc Dạ đây, chỗ chúng tôi bất ngờ xảy ra chuyện cần anh giúp đỡ, vô cùng cấp bách.”
“Ba à, bạn gái của con bị người bắt cóc đến Sơn trang Hồng Mai, ba có thể cử một ít người đến giúp con được không?”
Mấy người ngồi thang máy xuống bãi đậu xe, sải bước đi ra ngoài, dọc đường điện thoại của Bạc Dạ đã gọi đến độ muốn nổ tung, chỉ cần thế lực nào có thể gọi được đều bị anh gọi ra, sau khi ngồi lên xe Lâm Từ đạp chân ga lao đi, Bạc Dạ hét vào điện thoại: “Ông đây không quan tâm đến cậu còn đang ngủ hay không, mẹ kiếp người phụ nữ và người nhà của tôi đang bị đe dọa.”
Tô Kỳ ở đầu bên kia chợt bừng tỉnh: “Mẹ kiếp! Đường Thi gặp nguy hiểm à? Tôi đến ngay đây!”
“Cậu qua đó bảo vệ Đường Thi giúp tôi.
Mồ hôi lạnh mơ hồ ướt đẫm lòng bàn tay của Bạc Dạ, sau khi biết được Tô Kỳ sắp xuất phát, giọng nói của anh dịu đi đôi chút: “Chú ý đến những gì tôi đã nói trước đó, cuối cùng… Tô Kỳ… tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tô Kỳ sững sờ, rất hiếm khi nghe thấy Bạc Dạ nói chuyện bằng giọng điệu này, xưa nay giọng của anh luôn trầm thấp lạnh lùng, mặc dù rất từ tính nhưng khi phát ra cũng mang theo cảm giác kiêu ngạo trời sinh, khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Nhưng Bạc Dạ lần này, giọng nói… lần này lại như thể… đang cầu xin.
“Nếu như, tôi nói nếu như có xảy ra chuyện gì…”
Trong mắt của Bạc Dạ lộ ra một loại cảm xúc mà trước giờ chưa từng xuất hiện, anh siết chặt các ngón tay, không biết là do sợ hãi hay là vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý để trả giá cho tất cả: “Cậu… hãy thay tôi chăm sóc Đường Thi cho tốt.”
Sau đó cuộc gọi bị cắt đứt.
“Bạc Dạ? Bạc Dạ!”
Cả người Tô Kỳ đều ngây ngẩn, cuộc gọi điện đầy gọi được đều bị anh gọi ra, sau khi ngồi lên xe Lâm Từ đạp chân ga lao đi, Bạc Dạ hét vào điện thoại: “Ông đây không quan tâm đến cậu còn đang ngủ hay không, mẹ kiếp người phụ nữ và người nhà của tôi đang bị đe dọa.”
Tô Kỳ ở đầu bên kia chợt bừng tỉnh: “Mẹ kiếp! Đường Thi gặp nguy hiểm à? Tôi đến ngay đây!”
“Cậu qua đó bảo vệ Đường Thi giúp tôi.
Mồ hôi lạnh mơ hồ ướt đẫm lòng bàn tay của Bạc Dạ, sau khi biết được Tô Kỳ sắp xuất phát, giọng nói của anh dịu đi đôi chút: “Chú ý đến những gì tôi đã nói trước đó, cuối cùng… Tô Kỳ… tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tô Kỳ sững sờ, rất hiếm khi nghe thấy Bạc Dạ nói chuyện bằng giọng điệu này, xưa nay giọng của anh luôn trầm thấp lạnh lùng, mặc dù rất từ tính nhưng khi phát ra cũng mang theo cảm giác kiêu ngạo trời sinh, khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Nhưng Bạc Dạ lần này, giọng nói… lần này lại như thể… đang cầu xin.
“Nếu như, tôi nói nếu như có xảy ra chuyện gì…”
Trong mắt của Bạc Dạ lộ ra một loại cảm xúc mà trước giờ chưa từng xuất hiện, anh siết chặt các ngón tay, không biết là do sợ hãi hay là vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý để trả giá cho tất cả: “Cậu… hãy thay tôi chăm sóc Đường Thi cho tốt.”
Sau đó cuộc gọi bị cắt đứt.
“Bạc Dạ? Bạc Dạ!”
Cả người Tô Kỳ đều ngây ngẩn, cuộc gọi điện đầy gấp gáp và hoảng hốt của Bạc Dạ này khiến trái tim của anh ta như bị treo ngược lên.