Đường Duy cùng Tô Nhan nhìn vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy Lục Phóng với vẻ mặt lạnh lùng đang đứng bên cạnh Uý Tân, có lẽ chính Uý Tân đã tìm Lục Phóng để biết được chỗ ở của Cố Hà, nên đêm nay mới kêu người đi bắt được Cố Hà.
Hàn Khinh Yên không thể nào ngờ được rằng thì ra mấy ngày hôm nay Cố Hà luôn theo dõi cô ấy. Anh ta đúng là to gan, vì muốn tình cảm của cô ấy và Uý Tân rạn nứt với mà đến lúc này rồi cũng không chịu buông tha. Lúc này, Cố Hà đang bị Uý Tân nắm lấy cổ áo, anh ta tức đến mức đỏ hết cả mắt đẩy Cố Hà vào tường: “Cậu đúng là cái đồ không biết xấu hổ!”
Cố Hà bị bắt tại trận, anh ta cứ tưởng rằng lúc này Hàn Kinh Yên và Uý Tân đều đang ở hai tình trạng khác biệt nhau, rắc rối là ván đã đóng thành thuyền. Không thể ngờ được là Uý Tân vẫn còn lo lắng cho sự an toàn của Hàn Khinh Yên, đang tìm người âm thầm bảo vệ cho cô ấy.
Vì sơ xuất nên anh ta mới bị người khác tìm thấy sơ hở, cái này nhân tàng câu hoạch, cũng không thể phản bác lại gì. Chỉ có điều là khi Cố Hà nhìn thấy Úy Tân tức giận như vậy, đột nhiên hắn ta lại có một loại cảm giác rất thích thú: “Anh cũng chỉ là kẻ bại trận dưới tay tôi mà thôi. Như thế nào, Hàn Khinh Yên không ở cùng chỗ với anh, anh bắt đầu lo lắng rồi sao?”
Kẻ bại trận.
Ý của anh ta là, Uý Tân chung sống với Hàn Khinh Yên nhiều năm như vậy rồi, từ đầu đến cuối Hàn Khinh Yên yêu thầm anh. Cũng bởi vì anh ta mà hai người bọn họ mới xảy ra mâu thuẫn như thế.
“Như thế đã là nể mặt anh rồi đấy. ”
Lục Phóng đứng bên cạnh tức giận, nói một câu thô tục rồi trực tiếp xông lên định đánh hắn, nhưng lại bị Uý Tân ngăn lại. Hắn ta thở mạnh ra: “Cậu nói thế là có ý gì hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!