Hàn Khinh Yên không ngờ vừa lên xe đã bị Úy Tân mắng như tát nước vào mặt, mặc dù cô biết lời nói của Úy Tân chưa bao giờ khoan nhượng, nhưng giờ phút này cô ấy vẫn hít một hơi thật sâu, mở to mắt, ngây người nhìn Úy Tân.
Vẻ mặt trống rỗng này khiến Úy Tân đau đớn.
Hai người họ chưa bao giờ đối đầu nhau bởi vì họ hiểu nhau, Hàn Khinh Yên bĩu môi một cái thì Úy Tân đã biết tối nay cô muốn ăn gì, nhưng bây giờ... trong ánh mắt Hàn Khinh Yên nhìn anh ta chỉ có vô hồn và buồn bã.
Đôi mắt sáng chỉ lộ ra khi đối mặt với Úy Tân trước đây đã biến mất.
Úy Tân mím môi cúi đầu, bắt đầu tự hỏi không biết bản thân anh ta đã nói cái gì, thế nhưng không phải do Hàn Khinh Yên không chút đề phòng, cứ đi khỏi cùng với Tần Nhã như vậy, sao anh ta có thể không vội chứ? Theo phản xạ giọng nói của Úy Tân chậm lại: "Em có hiểu ý anh không, anh chỉ là không muốn để em xảy ra bất kỳ chuyện gì."
"Tần Nhã là con gái, em và cô ấy nói chuyện với nhau ở dưới lầu một lát..." Hàn Khinh Yên nhẹ giọng nói, nhưng lần này Úy Tân nghe được sự bướng bỉnh và cự tuyệt yếu đuối trong lời nói của cô ấy: "Có lẽ ở trong mắt anh sẽ cho rằng Tần Nhã xem vào chuyện của người khác, nhưng thật ra em có thể cảm nhận được lòng tốt của cô ấy, chỉ là Tần Nhã không biết cách nói chuyện, hoặc là lời cô ấy nói có chút không hay.
Hàn Khinh Yên đang nói giúp Tần Nhã sao?
"Em đang nói giúp Tần Nhã... hay là đang giúp anh trai của Tần Nhã là Tần Lệ đây?"
Đôi mắt sắc sảo của Úy Tân nheo lại cảnh giác, lúc nãy khi vào nhà Tần Nhã anh ta đã thấy có điều gì đó không ổn, tại sao Tần Lệ lại tình cờ ở đó, và còn... hai người bọn họ quá thân thiết, cứ như là Tần Nhã cố ý đưa Hàn Khinh Yên về nhà và giới thiệu cho anh trai mình vậy, nghĩ đến đây, tính khí vốn đã không bình tĩnh của Úy Tân lại bắt đầu nổi lên, lời nói của anh ta gắt gao bức ép Hàn Kinh Yên: "Coi như em nghĩ cô ta tốt, nhưng mà hai người quen biết được bao, chẳng lẽ em đồng ý nhận thiệt thòi về mình sao?
Một Cố Hà còn chưa đủ với em sao?"
"Rõ ràng em đã từ chối Cố Hà."
Hàn Khinh Yên siết chặt ngón tay: "Từ sau khi anh rời khỏi nhà."
“À, đúng rồi, em đã từ chối Cố Hà, anh có nên hoan nghênh và ăn mừng rằng cuối cùng công chúa nhỏ của chúng ta cũng đã trưởng thành không?
Em không phải là một đứa bé lớn xác nữa, có thể giảm bớt gánh nặng cho anh không?"
Bản thân Úy Tân cũng không biết mình đang nói cái gì, lời nói kì quái thì cũng đã nói ra rồi, lúc này anh ta nghĩ đến muốn bù đắp nhưng không ngờ sau khi Hàn Khinh Yên nghe thấy những lời nói này, thế mà một phản ứng nhỏ cũng không có.
Tại sao cô ấy lại thờ ơ như vậy... Khi bị người khác nói như thế, người tốt đến đâu cũng phải nóng giận chứ?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!