Nghe thấy Tần Nhã nói như vậy, đôi mắt của Úy Tân co lại, anh hình như chưa từng làm gì quá đáng với Hàn Khinh Yên.
Người ngoài đều nói anh hung dữ, nhìn lạnh lùng không dám động đến, thật ra sau anh vẫn thường cãi nhau với Hàn Khinh Yên. Từ nhỏ cho đến lớn, trong mắt anh Hàn Khinh Yên đã là người của mình rồi, luôn đi theo bản thân.
Vì vậy khi Hàn Khinh Yên bắt đầu yêu Cố Hà, Úy Tân đã ngây người đứng ở bên lò nướng bánh ngọt. Đó là ngày mà anh cảm thấy thất bại nhất.
Khi đó lấy chiếc bánh ra, Lục phóng kinh ngạc, anh ta nói: "Trên sách viết rõ ràng như vậy, mà cậu có thể làm ra chiếc bánh như này, thật sự giỏi lắm Úy Tân."
Uý Tân không thèm để ý vứt đĩa loảng xoảng lên trên bàn, sau đó vứt Lục phóng qua một bên: "A?"
Hàn Khinh Yên yêu đương rồi?
Cũng không phải, là yêu thầm…
Trên điện thoại là dòng tin nhắn mà Hàn Khinh Yên gửi cho Úy Tân, nói cô ấy phát hiện ra bản thân đã thích Cố Hà.
Úy Tân đến bây giờ vẫn nhớ đến sự không cam lòng và tức giận trong ngực, từ đó đến nay đã năm năm rồi.
Khi Hàn Khinh Yên thích một người sẽ vừa kiên định vừa đơn thuần, không tiếng động gì thích người ta năm năm. Anh lặng lẽ ở bên cạnh xem kịch năm năm, nhìn cô không được quan tâm, mỗi lần cô chịu lạnh nhạt, lại âm thầm cổ vũ cô.
Bây giờ, người không bỏ xuống được, lại là anh.
Úy Tân nhìn Tần Nhã, nghe cô ấy nói: "Nếu là anh, tôi đã chạy theo rồi."
"Cô có thể diễn cho tròn vai diễn là người phụ nữ xấu xa không."
Úy Tân vừa tức vừa buồn cười, chống tay lên mặt, thể hiện sự bó tay với Tần Nhã: "Tôi gọi cô qua đây là để phá vỡ sự vô vị khi không có Hàn Khinh Yên ở đây."
"Oa, gọi bổn tiểu thư đến để làm thế thân?"
Tần Nhã nghe xong, cảm thấy tức giận, hai tay khoanh trước ngực, vẫn là bộ dáng nóng bỏng đó nói: "Úy Tân, có phải anh vẫn luôn thích Hàn Khinh Yên, vì vậy bây giờ cô ấy bỏ đi cùng người khác, nên anh không khống chế nổi."
Úy Tân ngây người, muốn mở miệng phản bác, nhưng lại không biết nói gì để phản bác lại, một lúc sau ngại quá hóa giận: "Có phải cô cảm thấy tôi sẽ không nổi giận với cô?"
"Nổi giận?"
Tần Nhã cúi xuống nhìn Úy Tân nói: "Người nên tức giận là tôi, bổn tiểu thư không rảnh để chơi trò cô đơn và ham muốn dục vọng với cậu. Tôi muốn yêu đương theo kiểu kịch liệt mà ai cũng biết đến, còn anh gọi tôi qua đây để giết thời gian?"
Úy Tân, tôi không tát cho anh một cái là may rồi.
Úy Tân phiền não không thôi: "Không vui thì cút đi, ông đây không thiếu người."