Tình hình gần đây giữa Lạc Du Du và Sakura Kurosawa dường như đã dịu xuống, Cố Mang đem đồ chăm nom đến bệnh viện thấy dáng vẻ Sakura Kurosawa ngồi bên giường Lạc Du Du, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ hai người đều trưởng thành từ tình cảm không quá thành công này, cũng đã có thể tự mình đảm đương mọi việc rồi, cho dù là trên phương diện tình yêu cũng sẽ không đánh mất lý trí và trưởng thành chín chắn.
Cố Mang đặt đồ chăm nom xuống rồi nói: “Thấy gần đây cậu có da có thịt hơn rồi đấy!”
“Hai mẹ của chúng tôi mỗi ngày đều thay đổi thực đơn... Lạc Du Du cười bất lực: “ Tôi sợ mình sẽ béo lên đây này.”
“Cũng tốt mà, như vậy ít nhất còn tốt cho sức khỏe của cả cậu và em bé. Trước đây cậu gầy quá, gầy đến mức gió thổi là bay đấy.”
Cố Mang suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sẽ rất tuyệt nếu hai người kết hôn, như thế còn tiết kiệm tiền cho tôi nữa chứ.”
Sakurahara Kurosawa liền tiếp lời: “Vậy nếu cưới đi, tiền này không lấy đâu nhỉ?”
“…” Cố Mang cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, "Sao anh có thể quan tâm đến tiền của em nhiều như vậy?"
“Bạn trai cũ, luôn muốn kiếm lợi từ em thôi.”
Sakurabara Kurosawa cười muốn banh miệng nhe răng, may mà ngũ quan dễ nhìn chứ không biểu cảm này có thể dọa người ta sợ mất, anh ta nói: “Đúng rồi, chuyện của em trai anh nói thế nào rồi?”
“ Gần đấy nó cứ chịu khó chạy đến nhà họ Hàn, chắc là vì muốn tấn công thiên kim tiểu thư nhà họ Hàn."
Cố Mang khẽ nhíu mày: “Nhưng nó đã có vị hôn thê ở bên ngoài rồi, như thế không hay cho lắm.”
“Như thế không hay cho lắm.”
Cùng lúc đó, Hàn Khinh Yên đang mặt chau mày ủ cầm bữa sáng Cố Hà đưa cho, định đặt lại vào tay Cố Hà : “ Công ty chúng ta có nhiều người như vậy, mỗi ngày đều mang bữa sáng cho tôi rồi mọi người xì xào lung tùng thì sao.”
“Nói thì nói, tôi không làm chuyện xấu, cây ngay không sợ chết đứng.”
Gần đây tần suất Cố Hà xuất hiện trước mặt Hàn Khinh Yên nhiều đến lạ thường, thường xuyên như vậy, nếu không phải tận mắt chứng kiến màn cầu hôn của anh ta với Phó Thư Mạn, Hàn Khinh Yên sẽ thực sự nghĩ rằng cô ấy đang yêu Cố Hà. Cô ấy nhếch miệng nói: “Chuyện của anh và chị Phó Thư Mạn vẫn chưa được giải quyết, như vậy cứ đến tìm tôi thế này không hay cho lắm…” “Tôi…” Hàn Khinh Yên thực ra nói rất đúng, có lẽ trong lòng cô gái bé nhỏ hiểu rằng tuy cô thích Cố Hà không có lí do nhưng cô ấy cũng biết mình không thể làm chuyện xấu xa được, nếu như nhân lúc Phó Thư Mạn đi nước ngoài xảy ra chuyện gì đó với Cố Hà, chẳng phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn hay sao?
Thế là Hàn Khinh Yên lắc đầu: “Lấy bữa sáng về đi, đừng đem nữa, gần đây ba tôi cũng đã để ý chuyện này, ngộ nhớ truyền đến tai nhà người khác…” Cô không muốn nhà mình bị ảnh hưởng.”
Nhưng Cố Hà là một người lấy lợi ích làm thứ cao nhất, anh ta muốn mọi thứ từ Phó Thư Mạn và Hàn Khinh Yên, anh ta rất tham vọng. Vì vậy, người đàn ông này đã nắm lấy tay Hàn Khinh Yên và nói: “Tôi biết rồi, em cảm thấy không danh không phận như thế này không hay cho lắm có đúng không?”
Hàn Khinh Yên không thể đỡ nổi sự nhiệt tình đột ngột của Cố Hà, vì vậy cô ấy chỉ có thể lùi lại một chút: “Tóm lại, đừng có đưa bữa sáng như thế nữa, không phải vấn đề không danh không phận gì cả mà là tôi không muốn dính líu vào giữa anh và Phó Thư Mạn, hãy quay về làm Cố Hà vốn nề nếp đi.”