Sakahara Kurosawa trước nay chưa từng nghĩ sẽ nghe được lời xin lỗi của Lạc Du Du.
Anh vẫn luôn cảm thấy, Lạc Du Du là đến để cười nhạo anh ta.
Nhưng mà hiện tại, sau khi uống rượu nhìn thấy Lạc Du Du trước mắt chân thành như thế, Sakahara Kurosawa đột nhiên không biết nên đáp lại thế nào, anh biết mình có chút hổ thẹn đối với Lạc Du Du, lại cảm thấy hiện tại mình đã không còn là người trên đầu quả tim của cô, mới có thể không được coi trọng.
Nhưng mà Lạc Du Du lại nghiêm túc xin lỗi, đã phá vỡ hết tất cả những suy nghĩ đó.
Cô nói với anh, là cô không đúng, không nên làm ra chuyện không có đạo lý như vậy, để cho chồng sắp cưới trước chịu thương lại còn muốn đi giúp bạn trai cũ của mình… Quan hệ này quá phức tạp, lại quá rối loạn, cô không nên đem hai người bọn họ kéo vào một mớ hỗn độn như vậy.
Lạc Du Du hít sâu, nhìn thoáng qua Sakahara Kurosawa: “Anh có thể không nhận lời xin lỗi của tôi, mỗi người đều có quyền không tha thứ cho bất cứ ai, tôi chỉ muốn nói mấy lời này thôi, hôm nay khi nghe anh nói tôi mới tỉnh ngộ lại, hoá ra lâu nay đã luôn xem nhẹ cảm nhận của anh.”
Sakahara Kurosawa có cảm giác mạch máu đang run rẩy lên, phảng phất như máu bên trong đang bị thiêu cháy.
Anh cảm thấy mình thậm chí còn không có được dũng khí lớn như Lạc Du Du vậy đến đối mặt với sai lầm chính mình phạm phải.
Cặp mắt kia của cô trong suốt không mang theo một chút dơ bẩn, phảng phất như cô là như thế nào, thế giới chính là như thế nấy, thân là một người vợ chưa cưới vẫn luôn bị anh ta ghét bỏ, Lạc Du Du đã trả giá quá nhiều rồi, kỳ thật cho dù là hôm nay cô ngang ngược lôi kéo Sakahara Kurosawa đi làm gì, Sakahara Kurosawa cũng không có lập trường gì để cự tuyệt.
Dưới hầu kết giật giật, Sakahara Kurosawa duỗi tay đến chạm vào khuôn mặt của Lạc Du Du, cô ăn mặc rất đơn giản đạm mạc, ở trong cái vòng này, Lạc Du Du sợ là người không có bộ dáng thiên kim nhất, thời điểm cô ở nước ngoài dốc sức làm việc cũng chỉ là một một căn phòng nhỏ dành cho một người, bây giờ tuy trên người cô không có hào quang của một thân trang phục quý báu, nhưng Sakahara Kurosawa biết, những món đồ đó so với Lạc Du Du chỉ là những món đồ rẻ mạt trang trí không đáng nhắc tới, bản thân cô mới chính là đáng trân quý nhất, linh hồn của cô chưa từng bị vấy bẩn.
Cô vĩnh viễn mang một trái tim mới mẻ như lúc đầu.
Sau khi Lạc Du Du bị Sakahara Kurosawa chạm vào mặt, nhìn thoáng qua mặt anh, phát hiện trong ánh mắt anh cất giấu quá nhiều cảm xúc, Lạc Du Du theo bản năng chuyển dời ánh mắt đi chỗ khác, không đối diện với anh nữa: “Uống ít lại một chút đi, không còn việc gì nữa tôi đi về đây, nếu như anh cần đi xe nhớ phải gọi người lái thay…” Sakahara Kurosawa lảo đảo từ bên cạnh quầy bar đứng lên, ôm lấy Lạc Du Du, chất cồn bên trong làm cho cảm xúc của anh trở nên lớn hơn, cũng rút đi khiếp đảm và yếu đuối thường ngày của anh, anh đem cằm chôn trên đầu vai của Lạc Du Du nói: “Em không hề có lỗi với anh… Đừng xin lỗi anh, Du Du, cho tới bây giờ, anh mới là người có lỗi với em.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!