Hàn Khinh Yên nhìn thấy bộ dạng của Úy Tân, lẩm bẩm nói: “Này, có gì mà phải ngại chứ, giữa chúng ta còn gì mà phải khách sáo, mang ra cho em cho em thử chút, nghe bố anh nói, tuổi của bình rượu này còn lớn hơn cả em nữa…”
“Em thì không khách sáo với anh rồi!” Úy Tân nhìn Hàn Khinh Yên cười một cách thân thiện, chỉ cảm thấy dây thần kinh trong não cứ giật giật: “Hàn Khinh Yên, nói không còn tâm trạng rồi mà em vẫn không tin.”
Hàn Khinh Yên chớp chớp mắt: “Em biết dù gì cũng có anh đến dọn dẹp giúp em mà…” Úy Tân chỉ vào cổng chính hét lớn: “Không giúp em rồi, mau cút đi, nhìn thấy em là anh chẳng còn tâm trạng gì nữa!”
Thế mà ngày thứ hai tỉnh dậy, lúc Hàn Khinh Yên tỉnh dậy vẫn nhìn thấy trên bàn bữa sáng phong phú thịnh soạn toàn là thức ăn, Úy Tân đang ngồi trên ghế mặc áo sơ mi, vừa uống cà phê vừa đọc báo sáng trên ipad, nghe thấy tiếng động biết Hàn Khinh Yên đã dậy, người đàn ông sáng sủa lười nhác hướng mắt lên nhìn, nhìn thấy Hàn Khinh Yên rồi nói: “Tỉnh rồi à?”
Hàn Khinh Yên việc đầu tiên làm khi tỉnh dậy là chạy đến bên tủ lạnh lấy coca.
“Ực.”
Úy Tân cau mày, hàng lông mày lưỡi mác hiện lên chút phẫn nộ: “Mới sáng sớm uống đồ lạnh thế, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Đã thâu đêm rồi, còn để ý những thứ này làm gì.”
Hàn Khinh Yên cười cười cầm coca qua, vừa ngồi xuống, đã bị đôi bàn tay thon gọn cướp mất coca đi.
Sau đó đổi lấy một cốc sữa nóng để ngay trước mặt.
Hàn Khinh Yên mặt xì xuống: “Em muốn uống nước có ga…”
“Không tốt cho sức khỏe.”
Bàn tay thon dài của Úy Tân gõ gõ mặt bàn, đôi môi anh ta vừa mở, nói năng rất đơn giản và nhanh gọn: “Mau ăn hết đi, rồi anh đưa em đến công ty để thực tập.”
Khuôn mặt Hàn Khinh Yên kiều diễm hiện lên nét khó chịu, Úy Tân nấu ăn quả thật rất ngon và bổ dưỡng, nhưng cô vẫn còn luyến tiếc lon coca vừa nãy.
Úy Tân nhìn lon coca đó, đôi mắt hơi lim dim.
Giống như kiểu, những người xung quanh đều khen Úy Tân vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, nhưng Hàn Khinh Yên vẫn còn lưu luyến người con trai ấy.
Hừ…
Ở chỗ Hàn Khinh Yên không nhìn thấy, Úy Tân cười nhạt một tiếng.
Loại người con trai như thế cũng dám so sánh với anh, thật là nực cười.
Đưa Hàn Khinh Yên đến công ty nhà họ Hàn, không ngờ ở ngoài sảnh lại gặp phải Cố Hà, anh ta hình như đã chuẩn bị đứng đó chờ sẵn, nhìn thấy Hàn Khinh Yên khuôn mặt trở nên rạng rỡ, nói với Hàn Khinh Yên: “Khinh Yên…”
Hàn Khinh Yên khá bất ngờ, đây là công ty bố và cậu của cô mở, tại sao Cố Hà lại ở sảnh trước công ty nhà cô chứ?
“Tại sao anh lại đến đây?”
Mà người hỏi câu này lại là Úy Tân, anh ta đứng sau lưng Hàn Khinh Yên, lạnh lùng cao quý giống như một người thái tử điện hạ, điều duy nhất đó là trước ngực đeo chiếc túi sách dây chân châu của Hàn Khinh Yên, nhưng điểm này lại càng khiến Úy Tân toát ra mùi quý phái, lại càng thu hút, anh ta mắt nheo lại: “Đây chẳng phải là tập đoàn Cố Thị sao?”
Cố Hà cười nói với Hàn Khinh Yên: “Có một số phi vụ làm ăn muốn hợp tác với người nhà Khinh Yên.”
Thì ra là thế à, thì ra đây còn đem theo chút nguyên nhân có liên quan tới Hàn Khinh Yên à.
Úy Tân mặt vô cảm từ chối thay Hàn Khinh Yên: “Người có quyền lực lớn trong tập đoàn Cố Thị tôi nhớ là Cố Mang, trước kia từng gặp anh ta, anh ta là một người rất giỏi giang và có tài, tại sao lại phái cậu đến đây chứ?”
Cố Hà lần này là muốn vượt qua anh trai Cố Mang của mình, nên mới lôi kéo Hàn Khinh Yên đây mà.
Hà Khinh Yên cũng chẳng phải ngốc, cô nhìn chằm chằm Cố Hà, giọng nói nghiêm túc: “Cố Hà, có phải anh thấy tôi có lợi nên tìm cách lợi dụng không?”
Đây chính là điểm mà Úy Tân xem trọng cô, tuy rằng có lúc cô có chút ngốc nghếch, nhưng những lúc như thế này tuyệt đối như một con dao đâm thẳng con mồi, nếu đổi là người con gái khác làm sao dám hỏi người con trai mình thầm yêu rằng “Có phải anh thấy tôi có lợi nên tìm cách lợi dụng không?” như thế.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!