Tình cảm ập đến khiến cho Tô Nhan không cách nào giữ được lý trí của bản thân, cô cảm thấy não của bản thân hình như đang vỡ thành từng mảnh vụn, nhưng lại không ngừng dung hòa lại với nhau, toàn bộ những mảnh vụn đang hỗn độn mà nuốt chửng nhau, hình như ai là đặc biệt đều bị nuốt chửng, vậy thì ai sẽ là người cuối cùng được ở lại.
Tô Nhan ôm lấy đầu của mình, cảm giác ý thức đang dần mơ hồ, bên tai dường như có các loại âm thanh không ngừng kêu, trong những âm thanh hỗn loạn đó, cô rơi vào cơn xoáy ký ức.
“Anh ơi.”
“Cô Đường Thi, hy vọng cô có thể hạnh phúc.”
“Nếu cậu không đi, có tin tôi đâm chết cậu không?”
“Nghiêu Nghiêu đừng chết.”
“Từ Dao, tôi giết cô!”
Cả người của Tô Nhan cuộn tròn nằm trên sofa, lông màu nhau hết lại, giống như đang chịu một nỗi đau rất đau đớn, nhưng trên thực tế những việc này mang đến sự đau đớn chỉ là một phần nhỏ, cái khó chịu hơn là những kí ức bị mất đi, não của cô sắp đến giới hạn rồi.
Chỉ đơn giản là một mình cô…là không trụ nổi…Tô Kỳ ở bên cạnh còn thấy đau lòng, ông ấy đến ngồi xuống trước sofa: “Nhan Nhan…nếu mà thấy khó chịu, thì ba cũng không ép con nữa được không? Cũng không chắc chắn phải ở bên cạnh Đường Duy… ba chỉ muốn cả đời này con bình an vui vẻ…”
Nước mắt của Tô Nhan chảy xuống theo khuôn mặt, cô không thể khống chế được, tất cả cảm xúc ép cô đến ranh giới, mà điều kỳ lạ hơn đó là, cô cũng đng bắt đầu cảm thấy bản thân đang trở nên hoàn chỉnh hơn, giống như trải qua những cơn đau vô tận, những tứ chi bị gãy đang dần dần tự khôi phục.
“Anh muốn xây dựng một thế giới có thể để cho em tự do khóc lớn.”
“Anh yêu em.”
“Cho một cơ hội, khiến anh chết trong tay em.”
Trước mắt cô dường như sáng lóa lên, trong ánh sáng đó Tô Nhan không nhìn thấy được bất cứ đồ gì, nhưng không bao giờ là bóng tối nữa, nuốt chửng cô không bao giờ là bóng tối nữa mà là ánh sáng.
Tên của ánh sáng đó là… “Đường Duy…” Mắt của Tô Nhan ngập tràn nước mắt, dần dần mở mắt ra, Tô Kỳ nhìn thấy được vệt đỏ dưới mắt của cô, đủ có thể thấy được vừa rồi tâm trạng của cô kịch liệt như thế nào.
Tô Kỳ đưa ta ra nắm lấy tay của con gái, thử cho cô chút sức mạnh: “Nhan Nhan…” Tô Nhan không nói gì, ngay lập tức ngất đi.
Đường Duy nghe nói Tô Nhan phải nhập viện, liền vội vã tìm đến, trên mặt thấy rõ được sự lo lắng, cậu kéo cửa phòng bệnh ra, đúng lúc đang thấy nửa người của Tô Nhan dựa trên giường bệnh, vô cùng im lặng ngẩng đầu lên từ ipad.
Giây phút nhìn thẳng vào nhau, Đường Duy cảm thấy trong lòng có một dòng điện chạy qua.
“Nhan Nhan…em…”
”Không sao.”
Tô Nhan yếu ớt mà cười nhẹ, mấy ngày này tinh thần không được tốt dẫn đến sắc mặt của cô không phải quá là tốt, nhưng có thể cảm thấy được sức sống kiên cường ở trên người cô, Đường Duy tiến đến bên cạnh cô: “Em không sao chứ? Còn chỗ nào không thoải mái không…tại sao không thông báo cho anh đầu tiên?”
“Nhân cách trong cơ thể tôi đang dần dần hòa làm một, bác sĩ nói rồi, có lẽ cho chút thời gian sẽ khôi phục được.”
Tô Nhan nhìn Đường Duy: “Tôi không muốn anh lo lắng, ngoài ra có người không muốn tôi tìm anh.”
Đường Duy nhìn Tô Nhan một cái, đột nhiên hiểu ý của cô: “Có phải là con khốn đó?”
Tô Nhan nháy nháy mắt: “Cô ta nói một câu cuối cùng trong não tôi đó chính là, bảo tôi sau này ít tìm anh đi, cô ta sắp đi rồi, cô ta nói tôi không cần cô ta nữa.”
“Đi thì đi, trước khi đi còn…” Đường Duy đưa tay ra sờ Tô Nhan, nghĩ là thế giới rộng lớn, có lẽ cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, nhưng cũng có khả năng, cô ta thay đổi một phương thức khác, mãi mãi ở trong cơ thể của Tô Nhan.
Trở thành nhân cách ở sâu nhất trong linh hồn vô, tấm bảo vệ mạnh mẽ kiên cường nhất.
Mũi cậu xuỵt soạt: “Đều tại anh, nếu không phải anh, em cũng không bị nhân cách phân liệt.”
“Tất cả đều là định mệnh, tôi qua đoạn thời gian xuất viện sẽ đi du lịch ở trên thế giới, dẫn dần thư giãn tâm trạng, chắc qua một đoạn thời gian sẽ ổn hơn.”
Tô Nhan cúi đầu xuống, không hề kháng cự lại sự tiếp xúc của Đường Duy, nhưng cũng không thuận theo: “Đường Duy, anh cũng cần phải trở về với con đường chính của bản thân, công ty của chú Bạc Dạ còn cần anh kế thừa nữa.”
“Anh đang quản lý công ty thật tốt.”
Đường Duy nghe rõ ràng Tô Nhan nói ra câu này, đột nhiên cảm thấy trời sắp sập rồi.
Nhẹ nhàng nhưng kiên quyết là tàn nhẫn nhất.
“Em đi du lịch ở đâu, anh giúp em sắp xếp được không?”
“Anh bận đó.”
Tô Nhan nói: “Không sao, mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta luôn rất tốt, lúc cần tôi giúp thì cứ nói với tôi là được.”
Đến giờ nhân cách hoà làm một, Tô Nhan đã không còn hận cậu nữa, nhưng cũng không còn yêu cậu nữa.
Đường Duy không kìm được nước mắt của mình, anh hình như còn yếu đuối hơn Tô Nhan rồi: “Thật sự… không trở về rồi sao?”
Tô Nhan nhẹ nhàng cưới: “Còn nhớ cô Đường Thi đã nói gì không? Vất vả cả đời, cái đáng tự hào không là tình yêu.”
“Đường Duy, anh còn rất nhiều chuyện đáng để anh đi làm, mà những chuyện này chỉ anh dám và có thể làm, tôi nghĩ những việc ý nghĩa này, còn quan trọng hơn chúng ta yêu nhau.”
Đường Duy lắc đầu, sao cậu chịu cam tâm?
Cậu muốn có một mái nhà với Tô Nhan: “Nhưng còn anh…”
“Ba ngày sau tôi sẽ xuất viện, chuyến đầu tiên đặt chân đến sẽ là Pari. Nên là muốn chào tạm biệt với anh trước, phải đối xử thật tốt với cô Đường Thi nhé, ngoài ra cũng chọc tức chú Bạc Dạ ít thôi.”
Tô Nhan đặt tay lên tay của Đường Duy, giống như lần cuối cùng nắm tay vậy: “Tôi luôn tin tưởng anh, thiên tài thiếu niên, tài nghệ tuyệt vời, nhưng chuyện đó tôi chưa bao giờ hối hận.”
Có thể gặp được anh thật là tuyệt.
Mắt Đường Duy đã dần mơ hồ vì nước mắt, nhưng không nói ra được một câu nào, cậu không thể phản bác, ngay cả một câu níu kéo cũng không nói ra khỏi lời được.
Đêm hôm đó trở về, Đường Thi nghe nói Tô Nhan muốn đi du lịch thế giới một mình, kết quả con trai mình u sầu quay trở về, vô cùng kinh ngạc: “Sao con lại trở về một mình?”
“Mẹ, con có phải vô cùng thất bại? Con phạm phải lỗi lớn như thế nào, tạo ra quá nhiều nghiệp, bây giờ không thể quay lại với Tô Nhan, có phải báo ứng hay không?”
Đường Thi nhìn chằm chằm vào Đường Duy rất lâu, thở dài một hơi: “Nhan Nhan không nói cho con cụ thể bao giờ con bé đi à? Và đi đâu?”
Đường Duy gật gật đầu.
Bạc Dạ ở bên cạnh dùng tay che mặt lại: “Đẻ ra được con trai thiên tài, nhưng lại ngu dốt ở lúc này.”
Đường Duy không hiểu: “Là ý gì?”
“Đã nói với con là ba ngày sau rời đi, chuyến đầu tiên là Pari, nếu con có chút nào!”
Ngón tay của Đường Thi chỉ chỉ vào đầu của Đường Duy, chỉ muốn chỉ xuyên đầu của cậu, xem bình thường cậu nghĩ cái gì: “Nhanh chóng mua vé máy bay đi! Có hiểu hay không! Cái thằng này! Cho dù bao lâu, cho dù cần mấy năm, đều phải ở bên cạnh Tô Nhan cho mẹ, có kết hôn hay không đều không quan trọng, ở bên cô ấy năm sáu mươi tuổi cho mẹ!”
Tô Nhan đang thu dọn hành lý, người làm ba như Tô Kỳ ôm Trì Liệt khóc: “Con nói xem bạn trai này của con cũng không ngăn cản, huhuhuhu…”
“Con sớm đã không phải rồi…”
Trì Liệt cười cách bất lực: “Cháu là bạn trai cũ, sao có thể cản được, trời ơi chú ơi, chú đừng khóc nữa, cần giấy không?”
Tô Kỳ dùng sức lau nước mũi: “Con gái, nhớ phải về thăm nhà nhé, ba con già rồi, còn cần phải người đẩy xe lăn nữa…”
Mặt của Lạc Du Du cũng không nỡ: “Đi đến mỗi quốc gia đều phải mang đồ lưu niệm về đó.”
Lam Thất Thất là người khóc thảm nhất, cô ấy mang cái bụng lớn: “Tớ không được rồi, Tô Nhan, tớ phá thai đi để đi cùng cậu!”
Từ Thánh Minh bị doạ đến mức suýt dập đầu: “Vợ ơi! Không được đâu, không được đâu! Thà rằng em phá anh đi đi, cũng đừng bỏ con!”
Tô Nhan nhìn thoáng qua phía xa, cũng không có hình bóng của người ấy.
Sau đó cô đánh ánh mắt lại cười.
“Đến kiểm tra rồi, mọi người đều về đi.”
Tô Nhan vẫy vẫy tay: “Giời ơi, đừng khóc, thật đó, khi cậu đẻ em bé tớ chắc chắn bay về với cậu.”
Mấy người không nỡ mà rời đi, Tô Nhan đứng tại chỗ chờ đợi, giống như đang đợi điều gì đó, nhưng chả có gì xảy ra.
Cô cầm hành lý lên, cười cười: “Cũng tốt, tạm biệt.”
Chặng đường không một trở ngại, Tô Nhan một mình yên tĩnh ngồi ở trong khoang thượng đẳng, chờ đợi sự sắp đặt của số mệnh.
Kết quả lúc này, trên khoang thượng hạng ngồi xuống một người đàn ông.
Giơ tay lên mà trông cao quý như thiếu niên của thiên tử, anh ấy đeo một chiếc mũ lưỡi chai, đầu mũi kéo xuống rất thấp, rồi ngồi cạnh Tô Nhan.
Mấy chị hàng không đều nhìn: “Có trai đẹp kìa!”