Sáng nay thức dậy, không chỉ có Diệp Tiêu mà cả Diệp Kinh Đường đi cùng xuống lầu đều kinh ngạc, nhìn thấy Đường Duy ngồi cạnh bàn ăn sáng, liền nhướng mày nói: “Đây không phải là Đường Duy ư.”
“Chú Diệp Kinh Đường.”
Đường Duy cung kính chào hỏi: “Đột nhiên tới nhà thăm hỏi, thật là ngại quá.”
Diệp Tiêu thật muốn hét lên, Đây mà gọi là đến thăm nhà ư? Đây phải gọi là trộm trèo vào nhà! Tuy nhiên, Diệp Kinh Đường có vẻ không khí chịu lắm với sự xuất hiện của Đường Duy, tất cả những lười mắng chửi của Diệp Tiêu cũng chỉ đành nuốt lại vào trong, hai người ngồi bên cạnh Đường Duy thì nghe thấy giọng nói của Tô Nhan từ trên lầu hai, cô cũng đã dậy.
Tắm rửa xong liền bước ra ngoài, Diệp Tiêu và cả Diệp Kinh Đường ở dưới lầu đã đợi bọn họ, Tô Nhan cong môi, nói với Diệp Kinh Đường: “Chào buổi sáng, chú Diệp Kinh Đường.”
“Chào, muốn ngồi đâu?”
Diệp Kinh Đường cũng là người kiếm chuyện, dù sao trước đây ông cũng từng là người chưa thấy người đã thấy tiếng: “Ngồi bên Diệp Tiêu hay Đường Duy?”
Đường Duy lông tơ nhảy dựng gân xanh đều nổi hết một lượt, chú Diệp Kinh Đường thật đúng là thích xem náo nhiệt mà! Giờ cũng đã được nếm chút hương vị của Bạc Dạ năm đó rồi! Tô Nhan mỉm cười kéo ghế ngồi bên cạnh Diệp Tiêu: “Sao trông cậu có vẻ uể oải thế?”
Quả nhiên như vậy, biểu hiện của Đường Duy thay đổi ngay lập tức sau khi Tô Nhan ngồi cạnh, anh gần như nghiến răng nghiến lợi: “Bảo bối, sao em lại không ngồi cạnh anh?”
Tô Nhan chống cằm, đưa tay còn lại nắm lấy một nắm tóc của cô, sau đó uống một ngụm sữa, đối với Đường Duy nói: “Em giận anh, anh vui không?”
Gee! Nghe cái âm điệu phù phiếm này! Đường Duy liền hiểu ngay, sáng này tỉnh dậy cô chính là một nhân cách khác.
Thích khịa anh.
Đường Duy gắp rau cho Tô Nhan, Tô Nhan ăn, có Diệp Tiêu ở giữa, nhưng ông cảm giác như bản thân không tồn tại, hai người này tự nhiên như vậy thật khiến người ta tức chết mà. Bữa ăn như một cuộc chiến ngầm, nhưng nét mặt Tô Nhan vẫn rất bình tĩnh, như thể cô không quan tâm đến tính chiếm hữu của Đường Duy.
Cái kiểu hờ hững này khiến Đường Duy cảm thấy chua xót khó chịu, anh thực sự rất ghét cách thờ ơ này của cô.
Sau khi dùng bữa xong, người nhà họ Diệp đến thu dọn đồ ăn, Diệp Kính Đường cười nói với Tô Nhan: “Xem ra sau những gì chú nói với cháu ngày hôm qua, trong lòng cháu cũng đã quyết định rồi.”
Tô Nhan mấp máy một hồi, sau đó hơi cúi đầu đối với Diệp Kính Đường: “Cảm ơn.”
Diệp Kinh Đường duỗi tay đặt lên đầu Tô Nhan: “Chú vẫn muốn nhìn thấy đám hậu bối các cháu mọi chuyện đều như mong muốn, đừng dẫm lại vết xe đổ của chú.”
Vừa dứt giọng thì từ ngoài cửa truyền đến tiếng của ai đó.
“Chú Diệp Kinh Đường có ở nhà không?”
Giọng nói này khiến Đường Duy nhíu mày, sau đó người đàn ông cười toe toét: “Tôi thắc mắc sao gần đây cậu lại muốn ra ngoài vận động như vậy? Hóa ra là... vì cô ấy.”
Diệp Kinh Đường không nói chuyện, nhưng vẻ mặt điềm nhiên không nóng không lạnh.
Diệp Tiêu đi tới mở cửa, cửa vừa mở, Hàn Khinh Yên đứng ở bên ngoài, xinh xắn nói với Diệp Kinh Đường: “Chú Diệp Kinh Đường, trường đại học của cháu có mấy đề rất khó, nghe nói trước đây chú từng học qua. Cháu đến để thỉnh giáo một chút!”
Thảo nào gần đây trên mặt Diệp Kinh Đường thường hiện lên nét cười, chẳng lẽ do gần đây Hàn Khinh Yên thường đến tìm ông viết luận văn sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!