Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Diệp Tiêu vẫn lặng lẽ nhìn thoáng qua Tô Nhan, cô gái đang nghiêng mặt sang một bên, nhìn từ chỗ anh ta đang ngồi có thể thấy vết sẹo uốn lượn đến tận cổ sau tai Tô Nhan, vốn là cái cổ mảnh khảnh trắng ngần lại bị vết sẹo làm cho trông hơi đáng sợ.
Nhưng có vẻ như cô không hề quan tâm đến việc người khác đánh giá vết sẹo của cô như thế nào, đổi thành một người khác nếu trên người có sẹo thì nhất định sẽ che đi, nhưng Tô Nhan lại không như vậy, lúc ăn cơm cô thoải mái buộc tóc lên thành kiểu đuôi ngựa, túm gọn ở sau đầu, mặc cho vết sẹo lộ ra trước tầm mắt của mọi người.
Như thể đây không phải là một vết sẹo.
Mà là một huân chương.
Không biết bây giờ người phụ nữ này đang nghĩ gì nữa…Diệp Tiêu oán thầm một câu, sau đó tiếp tục ăn cơm. Trong lúc đó Diệp Kinh Đường cũng nói với Tô Nhan rất nhiều nguyên tắc sống. Có lẽ vì ông ấy đã ở một mình quá lâu mà cũng không có ai muốn vạch trần vết sẹo trong lòng ông, bây giờ Tô Nhan lại hỏi ông ấy thế này nên ông ấy sợ cô bé sẽ lặp lại sai lầm của mình, sẽ cô độc cả đời, cho nên muốn nói chuyện thật kỹ càng với cô.
Chuyện đã nói xong, cơm cũng đã ăn xong, Diệp Kinh Đường giữ Tô Nhan ở lại nhà họ Diệp qua đêm, Tô Nhan không từ chối, ngoan ngoãn kéo hành lý vào phòng ngủ dành cho khách, Tô Kỳ đứng ở cửa: “Nếu con muốn ở lại đây học hỏi vài điều từ Diệp Kinh Đường thì mấy ngày nữa ba sẽ tới đón con.”
Diệp Kinh Đường chỉ có một mình, Tô Kỳ đưa Tô Nhan tới muốn để cho cô nhìn thấy tình huống hiện tại của Diệp Kinh Đường, sau đó cẩn thận suy nghĩ xem bản thân cô có nên cả đời không qua lại với Đường Duy hay không.
Chỉ là Tô Nhan ngủ ở nhà họ Diệp thế này thì chính Đường Duy lại là người cả đêm không ngủ được.
Phòng ở trong nhà cậu đều được chọn lựa, dọn dẹp, sắp xếp xong hết rồi, chỉ đợi Tô Nhan dọn đến, chỉ còn một bước chân nữa là vào cửa mà lại bị chính mẹ mình giao cô ấy cho người khác.
Đường Duy lăn qua lộn lại không ngủ được, nghĩ đến Tô Nhan có khả năng sẽ phát sinh tình cảm với Diệp Tiêu thì cậu liền cảm thấy mình xong đời rồi, bây giờ cả người cậu đều lo lắng đề phòng, chỉ sợ Tô Nhan bị người ta cướp mất.
Nhắm mắt lại đều là cảnh Tô Nhan đi theo Diệp Tiêu, trong lòng Đường Duy vừa chua xót vừa đau đớn, cậu cắn răng ngồi dậy từ trên giường, cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết như vậy, sau đó liền quyết định nửa đêm ra cửa, vì không muốn đánh rắn động cỏ nên cậu gọi điện đánh thức Từ Thánh Mân, hỏi mượn anh ta cái xe điện: “Cái xe điện còn ở đó không?”
Có một lần Từ Thánh Mân đã lén lút đi tìm Lạc Du Du bằng cái xe này.
Từ Thánh Mân buồn ngủ mắt vẫn còn đang mơ màng: “Có, cậu muốn làm gì?”
“Cho tôi mượn.”
Đối mặt với cơn gió đêm lạnh lẽo Đường Duy lái chiếc xe điện mất nửa tiếng mới đến dưới nhà họ Diệp, cậu ngừng xe nhìn thoáng qua căn biệt thự độc lập, sau đó giơ tay ra thổi vào lòng bàn tay mấy hơi, cậu không tính đi vào bằng cửa chính, mà lại đeo găng tay bám vào vách tường, mượn lực leo lên mép cửa sổ tầng một, không mất thời gian nghĩ ngợi liền đẩy người mình phóng lên trên, cong người về phía trước, ngay sau đó lật cửa sổ tầng hai lên.
Nếu giờ này có người đi ngang qua đây có khi còn nghi ngờ không biết có phải chỗ này đang quay bộ phim bom tấn Điệp viên 007 không, ai có thể nghĩ ra thằng con bất trị của Bạc Dạ, Đường Duy, hơn nửa đêm lại có thể đến nhà Diệp Kinh Đường trộm người?
Bởi vì Đường Duy đã từng đến nhà của Diệp Kinh Đường nên tất nhiên có thể đoán được phòng cho khách nằm ở đâu, cậu ta ngồi xổm ngoài cửa sổ phòng ngủ cho khách, lấy sợi dây mỏng từ trong túi ra, cạy cửa sổ rồi đẩy vào, nhẹ nhàng nhảy một cái đã chui được vào trong.
Động tác nhanh nhẹn không hề có một chút trắc trở nào nhưng tiếng bước chân trên mặt đất vẫn khiến Tô Nhan kinh ngạc, trong bóng đêm cô ngồi dậy từ trên giường, cảnh giác nhìn quanh bốn phía theo bản năng, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu gọi người đến giúp thì đã có một bóng đen vọt đến trước mặt cô.
Tô Nhan vừa muốn mở miệng nói chuyện thì miệng đã bị người ta lấp kín.
Hôn.
Cô run rẩy kịch liệt, dùng hết sức giãy dụa, cô giãy dụa khiến Đường Duy cực kỳ thích thú, cậu đặt Tô Nhan xuống giường, sau đó thở hổn hển ngẩng đầu lên nói: “Suỵt, là anh.”
“Đường Duy?”
Tô Nhan nhỏ giọng kêu ra tiếng, nhanh chóng bịt miệng mình lại: “Anh…sao lại…sao lại…đi làm trộm à? Lại còn trèo lên tầng cạy cửa sổ nữa!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!