Diệp Tiêu kinh ngạc, chưa từng gặp Đường Duy mặt dầy như thế bao giờ, mặc dù trước đây anh đã từng làm những việc xấu xa, nhưng vì để thể hiện mình không bao giờ phạm phải sai lầm nữa, nửa năm nay anh an phận giúp đỡ Tô Nhan phục hồi chức năng, kết quả anh nhìn xem, vửa mới về nước, Đường Duy lại nỡ lòng nào lại nhanh chóng đuổi anh đi!
Đường Duy sắc mặt không vui nhìn Diệp Tiêu, trong mắt cậu thì đây chính là người đàn ông đã giam lỏng vợ anh suốt nửa năm qua! Vợ anh và Diệp Tiêu cận kề ngày đêm sao anh không tức giận cho được, sao anh không nôn nóng cho được?
Nhưng Tô Nhan vẫn còn lời muốn nói, Đường Duy không quan tâm không để ý cứ như thế cõng cô đi, có phải là... không xem cô ra sao không?
“Đường Duy chờ chút, chúng ta không cần thiết phải....”
“Em dừng nói nữa.”
Tróng lòng Đường Duy rất sợ hãi, cậu sợ lần trở về này của Tô Nhan sớm đã tê liệt rồi, có ở bên nhau không đều không quan trọng, cậu sợ nghe tất cả những gì từ Tô Nhan, dường như là... cậu bị bỏ rơi rồi.
Nắm chặt tay Tô Nhan, còn Tô Nhan lại muốn duỗi tay ra khỏi lòng bàn tay anh.
Đừng như vậy, đừng như vậy, lần trên sân thượng không thể giữ chặt em, lần này hãy cho anh cơ hội để nắm chặt em có được không...tay Đường Duy run lên: “Có gì muốn nói, tối về nhà chúng ta nói sau được không...?”
Tô Nhan lặng đi, giống như là đang đếm ngược ngày chết của Đường Duy vậy.
Ngược lại, Tô Kỳ đi đến an ủi Diệp Tiêu nói: “Đường Duy chính là có tính cách như vậy, cháu đừng để bụng... à cái đó, tối chúng ta cùng đi ăn nhé.”
Diệp Tiêu ừ một tiếng, nói với Tô Kỳ: “Hay là chút nữa cháu về nhà họ Diệp một chuyến.”
Đã rất lâu rồi không gặp Diệp Kinh Đường rồi, cũng không biết bây giờ ông ấy thế nào, Tô Kỳ nghĩ trong lòng, nhìn theo bóng dáng Đường Duy và Tô Nhan, ông cảm kích vạn phần, bản thân đột nhiên muốn cưới vợ, nhưng cũng có cô gái vừa lương thiện vừa biết nghĩ như Tô Nhan, còn Diệp Kinh Đường... cả đời ông từ khi bắt đầu đến cuối cùng đều là cô độc một mình, không có vợ, không có con, ba mẹ đều đã mất cả rồi, bây giờ còn lại mỗi mình ông ấy.
Lúc Khương Thích còn, ông ấy không nói chuyện bạn gái, Khương Thích rời đi rồi, ông ấy cũng chưa từng tìm.
Dường như là ông đang tự trừng phạt mình, trừng phạt mình cả đời này cô độc.
Hít một hơi dài, Tô Kỳ tâm tư hỗn độn nói: “Chú đưa cháu về nhà họ Diệp, muộn chút nữa rồi chúng ta gặp nhau.”
Con gái cũng bị Bạc Dạ đem đi rồi, ông cũng chỉ có thể đưa Diệp Tiêu về nhà.
Tô Nhan đi ra đến bên ngoài nhìn thấy Bạc Dạ và Đường Thi đang đứng cạnh xe,giống như một gia đình đang đợi cô là ngườ cuối cùng trở về, Đường Thi tiến về phía Tô Nhan nói: “Đứa trẻ ngoan.”
Bà vẫn mãi dịu dàng như thế, vẫn mãi gọi cô là đứa trẻ ngoan như vậy.
Tô Nhan nghĩ, có thể sự dịu dàng của Đường Thi đã cứu vớt cuộc đời của cô, làm cô không trở thành người như An Mật.
Nhưng không ngào rằng vừa mới đi đến bên cạnh Đường Thi, thì nghe Đường Thi nhíu mày nói với Tô Nhan: “Nhan Nhan, cô phải nói cho cháu biết là cháu không đúng rồi.”
Tô Nhan ngạc nhiên.
Đường Thi lại càng tiếp lời nói: “Tại sao tai cháu lại như vây? Tại sao cháu lại phải rạch ròi như vậy chứ, cô xem thằng nhóc Đường Duy này đều muốn bù đắp, tha thứ cho cháu như vậy, nếu như cháu là con gái của cô, cô sẽ thương xót chết mất!”
Bạc Dạ giật mình, ngăn miệng Đường Thi lại: “Vợ à, không nên nói như vậy chứ!”
“Sao vậy?”
“Ý em muốn nói là Nhan Nhan vì Đường Duy đến cả bom cũng dám ôm nhảy xuống, Đường Duy của anh thì làm gì! Ngoài việc lật đổ Vinh Nam ra, còn những thứ khác thì không, nhẹ nhàng như thế có thể bỏ qua?”
Đường Thi ấn vai Tô Nhan, cả người quay sang nói: “Đi, đi cùng Diệp Tiêu trở về nhà họ Diệp, đừng có dễ dãi qua với nhóc thối Đường Duy này nữa!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!