Nghe đến vấn đề này, Lục Phóng thở dài một tiếng.
Đường Duy và Tô Nhan đều quá biết nghĩ cho đối phương, trước giờ chưa từng nghĩ cho bản thân.
Một người nghĩ có thể tạo ra một thế giới giúp cho Tô Nhan yên tâm, đẩy hết tất cả bắt đầu lại từ đầu; một người lại nghĩ bởi vì mình mang nghiệp chướng, chi bằng rời xa Đường Duy, giúp anh có sự bắt đầu mới.
Đều rất tàn nhẫn với bản thân.
Sau khi Mạc Tại Tích uống hết chai siro nho trên tay, nói với Lục Phóng: “Chỗ còn lại đưa cho trợ lý của tôi xử lý nốt, chúng ta ra ngoài nói chuyện Trì Liệt.”
Lục Phóng nhìn Tô Nhan đang nằm trên giường phẫu thuật bị người ta từ từ đẩy ra ngoài, thì gật đầu.
Đi ra phía ngoài, Trì Liệt đang ngồi ở ngoài rồi, cậu ta liếc nhìn Mạc Tại Tích một cái, sau đó đưa tay lại phía Mạc Tại Tích: “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh rất nhiều...” “Việc nên làm, nên làm.”
Mạc Tại Tích không có biểu hiện gì, hơn nữa Đường Duy vẫn là bạn tốt của bọn họ, những lúc như này nên đứng dậy ra ngoài: “Đường Duy có biết việc này không?”
Trì Liệt lắc đầu: “Không nói cho Đường Duy biết, thực ra....người ngoài đều cảm thấy Đường Duy nên tìm một cô gái dịu dàng như anh sáng mặt trời, để khiến cho vết thương này qua đi, sau này coi như không tồn tại, bắt đầu lại cuộc sống mới của người bình thường, như vậy gia đình sống cũng hòa thuận, không cần nhìn thấy cái gai trong mắt là Tô Nhan, vì vậy Tô Nhan mới lựa chọn làm như vậy.”
Từ đó về sau những đau khổ sẽ không tồn tại trở lại nữa, bầu bạn với bạn đều ngàn vạn những ánh sao sáng lạn.
Ánh mắt Lục Phóng bỗng đen sầm lại, anh nhất thời không biết cái giá Tô Nhan phải trả cho cách làm này, hoặc là ở một góc độ nào mà nói, anh ta lại đồng tình với cách làm của Tô Nhan, lại không đồng tình với Tô Nhan, cái này tóm lại là chuyện của Đường Duy với cô ấy, chỉ có hai bên mới có khả năng tháo gỡ những khúc mắc trong lòng.
“Sau đó Tô Nhan đã bị bí mất đưa ra nước ngoài, phục hồi lại một bên mặt...” “Chắc cần đến nửa năm, sau nữ năm có thể phục hồi xong.”
Mạc Tại Tích nghiêng đầu nói: “Cũng có thể Tô Nhan ghét bỏ bộ mặt của mình, làm mình bị bỏng rồi mới biết dù thế nào cũng không được chùn bước.”
Trà xanh sen trắng bị người ta chỉ thẳng mặt mà mắng chửi đã bao lâu rồi?
Đã bao nhiêu lần bị người ta gạt sang một bên không thương tiếc và làm mất mặt nữa?
Trút bỏ tấm thân đầy máu thịt, lóc xương thay máu sống cuộc đời mới, có thể được tha thứ rồi sao?
Mạc Tại Tích cùng Trì Liệt cùng cúi đầu đi về phía cuối hành lang, màn đêm như nuốt trọn lấy bọn họ.
Giả sử thật sự là làm như vậy, Đường Duy... trái tim cậu như đã chết rồi.
Vinh Sở tiếp quản mọi chuyện của Vinh Nam, giải quyết mọi bất ổn một cách nhẹ nhàng hài hòa, thẳng thắn, anh ta dường như phù hợp ngồi ở vị trí này hơn Vinh Nam, dần dần cũng được mọi người chấp nhận.
Lục Phóng có vẻ như mở một câu lạc bộ giải trí, Sakahara Kurosawa bận đuổi theo. Lạc Du Du cùng với Cố Mang hai mắt trắng trợn nhìn nhau, thi thoảng mới nhìn thấy Cố Mang và Trì Liệt lái xe đi hóng gió, ăn đêm, Lam Thất Thất đột nhiên lại mang thai rồi, làm cho Lam Thất Thất không kịp đề phòng, đe dọa phải giết tên nhóc Từ Thánh Mân này, nhưng khi nói chuyện với người ngoài, Lam Minh lại cười chu miệng nói: “Ông đây sắp lên chức ông ngoại rồi.”
Sakahara Sakurako bị nhốt ở nơi chuyên điều trị bệnh thần kinh chờ điều trị, Vinh Nam cũng bị nhốt vào đại lao, bởi vì những sự việc liên quan quá nhiều, phải đi qua quá trình và pháp luật kết án cũng cần thời gian rất lâu, Vinh Sở luôn luôn theo sát việc này.
Ngải Tư và đại ca bảo vệ kia đã trở thành tay trái vai phải mới, mấy người cùng nhau đi bày biện hoa lên mộ Lục Y Đình.
Dường như tất cả mọi việc đều đang trở nên tốt đẹp, chỉ có Đường Duy bị lưu lại.
Mấy tháng trôi đi, Đường Duy không biết mình làm sao vượt qua được, cậu tự nhốt mình trong phòng, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mối ngày khi anh nhắm mắt lại đều nhớ đến gương mặt của Tô Nhan, cậu như phát điên lên.
Mọi người đều nói Đường Duy điên rồi, sau khi làm chấn động Vinh Nam, lẽ ra cậu phải là người chiến thắng vang dội mới đúng, nhưng không.
Cậu hồn bay phách lạc, không giống như người thắng trận trở về.
Ngược lại giống như quân lính bại trận vậy.
“Có phải phát điên rồi mới có thể gặp em không?”
Đường Duy bất lực lẩm bẩm, giấu mình vào trong chăn, mưu tính như vậy có thể cúng với thế giói thực tại cách ly rồi, nước mắt trên mặt lăn dần xuống gối, anh cuộn tròn mình lại thành một khối, màn đêm buông xuống, cũng không còn ai sẽ gọi cậu là anh trai nhỏ nữa rồi.
“Tô Nhan… anh rất nhớ em.” Nửa năm sau Tô Nhan đeo gang tay quyền anh, không chút do dự đấm thẳng mặt người đàn ông trước mắt, trên trán cô vẫn còn những vết sẹo dài, những chỗ khác dường như đã lành lại rồi, chính là có một vết thương ở phía sau tai cô dài đến gáy, giống như bụi gai trên tường vậy.
Cuối cùng trận chiến kết thúc, Tô Nhan thu lại hành động: “Hay là đến đây thôi….”
“Mới thế đã mệt rồi sao?”
Diệp Tiêu ở đối diện phát ra giọng noí lạnh lùng: “Phục hồi chức năng vẫn chưa kết thúc đâu.”
“Ngày mai tôi muốn về nước thăm ba tôi.”
Tô Nhan gỡ mặt nạ của mình xuống, tay ôm trước ngực nói: “Xin nghỉ phép, thầy Diệp.”
Diệp Tiêu khẽ nhíu mày, cũng từ lúc xảy ra sự việc đó, anh ta luôn nghĩ cách làm thế nào để thừa nhận những lỗi lầm của mình để bù đắp cho Tô Nhan, không ngờ rằng sau đó xảy ra bạo động nghiêm trọng như vậy, thậm chí có thể gây nổ….sau khi Tô Nhan bí mật bị đưa ra nước ngoài, bởi vì những thương tích do vụ nổ để lại, anh ta trở thành thầy giáo phục hồi chức năng của cô, lúc đầu Tô Nhan bị đưa đến kiếm đạo quán nhà họ Diệp để huấn luyện.
“Tôi thấy cô hồi phục cũng khá tốt rồi, khi trở về giữ gìn cho tốt.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!