Bạc Dạ ở bên cạnh thấy Đường Thi nói như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu.
Tô Nhan là cô bé mà ông nhìn từ bé đến lớn, cũng chính là đứa con gái mà ông thương yêu, mà bây giờ nó lại có kết cục thế này…Bạc Dạ không có cách nào tưởng tượng nổ, bọn họ đều xem Tô Nhan như một phần trong cuộc sống hàng ngày của họ, không còn Tô Nhan nữa, những ngày tháng sau này phải trải qua thế nào đây… Đường Thi còn vẫn đang vui vẻ đợi Tô Nhan sinh một đứa bé rồi đặt tên cho đứa bé nữa.
Khẽ thở dài một hơi, vào lúc này Bạc Dạ chỉ có thể kìm nén lại cảm xúc, không thì nếu cả nhà đều sụp đổ rồi, ngược lại hoàn cảnh sẽ càng tồi tệ hơn, ông ở bên trong phòng bệnh an ủi Đường Thi, Đường Duy thì ngồi ở băng ghế bên ngoài phòng bệnh.
Cậu ta thấy rất lạnh, cả người lạnh lẽo giống như đã chết rồi vậy.
Dường như dây thần kinh nhận thức hạnh phúc đã bị cắt đứt, bây giờ đã biến thành một cái xác, cậu ta vẫn đang suy nghĩ xem cùng Tô Nhan về sau, cậu sẽ bù đắp cho Tô Nhan như thế nào, làm thế nào để dỗ dành cô ấy gả cho mình, bây giờ Tô Nhan dứt khoát rời đi, không cho cậu ta một chút suy nghĩ hay lựa chọn gì cả, ngay cả Giang Lăng và Bạch Việt cũng đều cảm thấy bất lực, cậu ta còn có thể làm gì đây?
Cậu ta bị bỏ rơi rồi.
Làm nhiều chuyện như vậy, nói nhiều lời như vậy… “Còn luôn miệng nói yêu anh…” Đường Duy nghiến răng nghiến lợi, dường như thế này mới có thể chịu đựng được giọng nói đứt quãng của mình, cậu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà ở cuối hành lang, cảm giác tuyệt vọng đến tột cùng, sự bất lực, khó chịu không thể cứu vãn được đã buộc nước mắt của cậu rơi xuống. Nỗi buồn hiện tại không còn đau đớn dữ dội như trước nữa mà nặng nề và dồn dập, đè ép tất cả sức lực của cậu lại không thể động đậy, làn sóng thủy triều dâng trào trong lòng như thể đem câu nuốt trọn.
“Tại sao…lại bỏ anh lại một mình…” Cổ họng Đường Duy khàn khàn run rẩy, cậu ta từ bỏ phòng bị, cúi xuống chôn đầu mình vào lòng bàn tay, ngồi ở bên ngoài phòng bệnh của mẹ, đường đường là cậu chủ là lẻ loi một mình khóc nức nở đến nghẹn ngào. Tiếng khóc bị Tô Kỳ đang vôi vàng tới nghe thấy, ông ta bước tới rồi khẽ gọi một tiếng: “Đường Duy.”
Khác với dáng vẻ cuồng loạn bây giờ của Đường Duy, Tô Kỳ lại bình tĩnh đến bất ngờ, giống như đã trải qua quá nhiều đau khổ, ông ta đã hoàn toàn phá vỡ phòng ngự rồi, dáng vẻ đã nhìn thấy tận cùng của cả chết rồi, mà giờ đây bất cứ sự đau thương của ai ở bên cạnh cũng không thể tác động đến ông ta được.
Khuôn mặt Tô Kỳ vô cảm khiến Đường Duy có chút bất ngờ, cậu ta ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ, nói chuyện còn thở hổn hển: “Chú Tô Kỳ…”
“Không cần nói gì cả, Bạc Dạ đã nói hết cho chú biết rồi.”
Lúc Tô Kỳ nói chuyện giống như dùng hết sức kìm nén cảm xúc lại: “Nhan Nhan sợ quả bom sẽ làm bị thương mọi người mới lựa chọn nhảy lầu để tránh xa mọi người, chú rất tự hào vì đứa con gái này, nó đã không để nhiều người phải chết.”
Người ta nói giết người không dao, giết người không dao, nhưng là những lời Tô Kỳ nói còn càng gián tiếp đau lòng hơn, trái tim Đường Duy cũng bắt đầu rỉ máu, đôi mắt ngấn lệ mờ mịt, buồn bã đến cực điểm: “Cô ấy để cháu lại một mình trên đời như thế này là có ý gì!”
“Có lẽ Tô Nhan hi vọng cháu có thể tìm thấy ý nghĩa mới trong cuộc sống, mới lựa chọn rời khỏi đây.”
Có lẽ Tô Kỳ mới là người đáng thương nhất.
Những người ra đi vẫy vẫy tay chào rồi cười ra đi, những người ở lại còn phải chịu đựng đau đớn, khổ sở và day dứt hơn gấp trăm ngàn lần.
Ông ta sắp bị đè ép đến suy sụp rồi.
Hai người đàn ông, một người mất đi con gái, còn một người mất đi người mình yêu thương vào lúc này im lặng nhìn nhau, tay Đường Duy yếu ớt rơi xuống, cậu thều thào nói: “Ước gì cháu cũng chết đi, thật đấy, đến bây giờ cháu cũng không dám tin rằng đây là sự thật, đây là sự thật…” Tôi Kỳ hít sâu một hơi, không nói gì cả, vành mắt đỏ lên, tuổi tác ông ta lớn rồi, không thể phát tiết hết cảm xúc giống nhưu Đường Duy được, ông ta vẫn luôn kìm nén cảm xúc của mình với tư cách là một trưởng bối, so với Đường Duy thì càng bi thương hơn.
“Cũng tốt, tất cả đã xong cả rồi.”
Nói những lời trái ngược với lòng mình, trong lòng cũng đau đớn dữ dội, khóe mắt Tô Kỳ đỏ hoe đi gõ cửa phòng bệnh, lời này vào trong tai Đường Duy dường như có ý nghĩa sâu xa nào đó, ánh mắt Đường Duy trong nháy mắt liền thay đổi.
Hình như cậu ta nghĩ tới gì đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!