Trong nháy mắt những lời này được phát ra, như thể có gió tanh mưa máu cuồn cuộn xộc lên từ mặt đất!
Vinh Sở ngồi trên ghế, lướt mắt nhìn qua một vòng, tựa như anh đang soi xét cõi đất trời này, Vinh Nam đã suy nghĩ vô số lần, ông ta trước giờ cứ nghĩ rằng chính Đường Duy mới là người ôm ấp dã tâm, nhăm nhe cái vị trí này của mình, chính Đường Duy mới là kẻ muốn cướp đoạt hết thảy, song ông ta không thể nào dự đoán được rằng... chính đứa con ruột của mình sẽ là người ra tay cướp đi hết thảy.
Vinh Nam đay nghiến nhìn Vinh Sở: “Mày nghĩ rằng cứ như vậy là có thể ung dung tự tại ngồi vào cái ghế đó hay sao! Vinh Sở, tao nói cho mày biết, đừng có nghĩ chuyện quyền lực dễ như bỡn kiểu đấy!”
Muốn giết được cọp thì phải biết tự mình xông vào hang cọp.
“Khi mày đang nhìn vào vực sâu, chính vực sâu cũng đang nhìn lại mày đấy.”
Vinh Nam thở hồng hộc, cứ như thể chỉ cần nói như vậy thì có thể khiến Vinh Sở biết đường mà rút lui.
Thế nhưng giác ngộ trong thâm tâm Vinh Sở lại sâu sắc hơn hẳn những gì ông ta có thể tưởng tựng, cho dù Vinh Nam có nói như vậy đi chăng nữa thì trên gương mặt anh cũng không hề biểu lột chút suy chuyển gì.
“Với tôi mà nói, quyệc lực không phải là vực sâu, chính ông mới là vực sâu.”
Gằn từng tiếng, như thể đang bóc tách thân thể của chính mình, mỗi cái chớp mắt của Vinh Sở như thể tạo nên uy áp khiến Vinh Nam phải khiếp sợ: “Tôi sẽ không nhìn ông thêm nữa, cũng sẽ càng không biến thành một kẻ như ông.”
Có lẽ Lục Y ĐÌnh không nên sinh ra anh, thế nhưng bà ấy cho anh sinh mệnh, cho anh toàn bộ tình thương của mẹ, tiếc thay lại chết vào ngày sinh của Vinh Nam, ngày từ thời khắc đó, Vinh Sở đã không thể nfao mềm lòng với chính ba đẻ của mình được nữa.
“Nếu ham thích quyền lực như vậy, thế thì khồng bằng cứ để pháp luật xử lý ông vậy.”
Biểu cảm của Vinh Sở lạnh lẹo đến đáng sợ, cách anh nhìn Vinh Nam như thể đang nìn một người qua đường: “Vào trong lao tù rồi thì cứ việc ở đó mà hối hận cả đời. Cho dù ông có chết thì tôi cũng sẽ không mai táng ông chung chỗ với mẹ của tôi đâu... Vinh Nam, đời này ông xứng đáng bị trơ trọi như thế...”
Anh nhớ tới em gái của mình, Vinh Bắc, nhớ tới Lục Y Đình, hai người phụ nữ này đều là những người thương anh, khi tuổi đương thì xinh đẹp như hoa, thế nhưng sinh mệnh thì dều đã dừng lại ở quá khứ.
Vinh Nam rồi sẽ già đi, thế nhưng mẹ và em sẽ không bao giờ già đi được nữa.
Vinh Nam run rẩy, ông ta bị bảo vệ giữ chặt, chỉ vào đứa con trai ruột của mình, trông như thể giây tiếp theo sẽ ộc ra cả mồm đầy mắu: “Vinh Sở... mày đúng là... hận tao lắm đấy.”
“Trên đời này nào có ai không hận ông đâu.”
Trên mặt Vinh Sở hãy còn đang sưng phù một cục, là do khi trước Vinh Nam không hề kiêng dè gì mà vung chân đá anh một cái mới thành nên vết thương này, anh nghĩ rằng, vết sẹo này có khi cả đời này cũng sẽ không phai đi được.
Một cú đá đó đã khiến tình cảm ba con giữa hai người họ hoàn toàn tan thành mây khói.
Vinh Nam bị tha ra bên ngoài, cho dù ông ta có ra sức vẫy vùng, dùng kiệt sức để giãy ra khói vòng kìm kẹp của bảo vệ. Dù sao trước đó cũng là tổng thống, bảo vệ cùng không dám ra tay quá mạnh với ông ta mà chỉ dám đứng vây quanh, sợ ông ta làm ra chuyện gì đó không hay.
Nhưng mà Vinh Nam chỉ chậm rãi đứng thẳng mình, đứng thẳng cũng vô dung, giây tiếp theo ông ta lại bước giật lùi về phía sau vài bước, nghiêng ngả lảo đỏa dựa lưng vào vách tường phía sau.
Ông ta như thể biết chắc rằng mình đã mất đi đại thế, giờ này chỉ còn là nỏ mạnh hết đà, chẳng cần phải phí công làm ra trò gì khác nữa, gã đàn ông trung niên nhắm mắt lại, khi nói chuyện hơi thở cũng rất nông, ông ta từng là kẻ bề trên cao quý, cần cái gì đều có, nắm quyền chi phối hết thảy; Thế nhưng giờ đây hình như ông ta đã thua rồi, thua đến độ trắng tay, đến cả người gần gũi thân thiết nhất thì ai nấy cũng lần lượt rời xa ông ta.
“Đây là số mệnh hay sao?”
Vinh Nam chậm rãi thốt ra những lời lụn bại, ông ta nhếch miệng cười: “Ha ha, đây là số mệnh hay sao...” Nhìn sang Vinh Sở, cảm xúc chất chứa trong mắt ông ta lại rất phức tạp: “Dù sao.., vị trí này... cũng là của con cả...”
Người chết nói lời sau cuối đều là lời thật lòng cả, song Vinh Sở lại nghe không hiểu những lười này, trong ánh mắt của Vinh Nam chất chứa quá nhiều những thứ mà anh không thể nắm bắt được, trong đó có không cam lòng, có cả những oán khí, rồi lại là sự giải thoát cuối cùng.
Ông ta đang chờ đợi điều gì ư, ông ta đã từng tương tưởng kết cục bản thân mình rớt đài khỏi vị trí này rồi hay sao?
Vinh Sở siết chặt nắm tay, gằn từng tiếng một: “Lôi ông ta ra ngoài!”
Ngải Tư đứng bên cạnh Vinh Sở một mực cúi đầu, bên kia là đọi trưởng đội bảo vệ, lại một lần nữa quá khứ được lặp lại, đúng ra chính là Ngải Tư và Lục Y Đình khom lưng tận tụy bên cạnh Vinh Nam, bấy giờ lại trở thành hai người họ cúi đầu xưng thần với Vinh Sở.
Nhất định, không được để bi kịch tái diễn.
Bọ họ bị cuốn vào trong vòng vận mệnh luân hội, tự mình rạch da cắt thịt, tự mình ra tay chặt đứt mọi tuần hoàn thống khổ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!