Buổi họp báo của lãnh đạo cấp cao thế này đại khái đều sẽ phát sóng trực tiếp, hơn nữa còn rất nghiêm túc, không có comment chạy trêu chọc như bình thường. Lúc này, Sakahara Kurosawa bật app lên, người bên cạnh đều thò đầu lại xem. Lúc trước Hoa Chỉ đã nhận được video mà Vinh Sở gửi tới, dưới cổ áo của Vinh Sở lắp một chiếc camera mini, sau tai còn dán micro ghi âm, quay lại tất cả hành vi của Vinh Nam đối với anh ta và cuộc đối thoại của họ gửi vào máy tính của Hoa Chỉ. Tô Nhan xem Vinh Sở trong định vị, phát hiện dấu hiệu của anh ta vẫn không nhúc nhích, sờ cằm nói: “Có lẽ Vinh Sở lại bị khống chế rồi.”
“Buổi sáng anh ấy cố ý chọc giận cha mình, lộ ra dấu vết ngụy trang để ba anh ấy phẫn nộ, chắc chắn bây giờ đang bị trừng phạt.” Lạc Du Du lo lắng nhìn dấu hiệu: “Cô nói xem có cần đưa Vinh Sở tới bệnh viện không?”
“Lát nữa kêu Mạc Tại Tích cứu anh ta mang tới bệnh viện đi.” Lục Phóng không nghĩ nhiều, hỏi Tô Nhan: “Cô quan tâm anh ta hả?”
Trái tim Đường Duy đập thịch một phát, quay lại nhìn Tô Nhan. Cô kéo kính đen xuống một chút, mỉm cười: “Tôi quan tâm anh ấy, anh ghen hả?”
“Anh sẽ bị em chọc tức chết.” Đường Duy nghiến răng nghiến lợi.
Tô Nhan cười càng vui vẻ hơn: “Vậy thì tôi quan tâm, rất quan tâm, lát nữa tôi muốn đi gặp anh ấy trước tiên.”
Sắc mặt Đường Duy lập tức thay đổi, bóp cằm Tô Nhan kéo cô lại gần mình, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, Đường Duy nhíu mày nói: “Em rút lại lời nói vừa rồi đi, anh không thích nghe.”