“Tra tấn là được rồi.” Tô Nhan nhẹ bẫng nói, giọng điệu như bị bồn tắm đầy nước này làm cho tản ra. Cô nói: “Chúng ta vốn tra tấn lẫn nhau mới khiến mọi thứ thoạt nhìn như cân bằng, mới có thể khiến cho tình yêu và thù hận không ăn mòn lẫn nhau, nhưng anh chịu thua thì mọi chuyện đều uổng phí.”
Đường Duy thu hồi tay mình. Lúc đứng lên, trên người cậu đã ướt sũng, áo sơ mi trắng biến thành nửa trong suốt, phối hợp với gương mặt tuyệt đẹp của cậu trông vô cùng yêu nghiệt. Tô Nhan khẽ híp mắt, nghe Đường Duy nói: “Mau tắm đi, anh ở bên ngoài chờ em.”
Lúc Tô Nhan tắm rửa xong đi ra, thấy Đường Duy ngồi trên sofa bên ngoài, nghiêng người đặt một chiếc laptop trên đùi, chắc là vừa rồi nhân viên phục vụ đã mang hành lý của họ từ phòng cũ đến đây. Cậu đeo kính giọng mỏng, đang gõ chữ gì đó. Lúc ngẩng đầu nhìn Tô Nhan, ánh mắt Đường Duy thâm trầm: “Mặc đồ vào.”
“Trên người tôi có chỗ nào mà anh chưa thấy?” Tô Nhan vừa cầm khăn tắm vừa lau người. Thân thể của cô quá đẹp, Đường Duy đặt tay trên bàn phím dừng lại mấy giây, giọng khàn khàn lên tiếng: “Em đang quyến rũ anh hả?”
“Hửm?” Tô Nhan đi đến bên cạnh cậu, nhìn thoáng qua màn hình máy tính, phát hiện cậu đang trò chuyện với người khác trong một phần mềm có tên là Macho League, hơn nữa còn nói chuyện về bí mật lớn này.
“Sao anh biết chuyện này?” Tô Nhan chỉ vào cái chết của An Mật: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì thi thể của bà ta đã bị phát nổ rồi mà.”
“Ừ.”
Nhưng trên văn kiện mật này rõ ràng viết, người lên kế hoạch chính là Vinh Nam.
“Thi thể không có, chết không có đối chiếu, nhà họ An cũng bị lục soát, cái gọi là ông ngoại của tôi thậm chí còn bị vào tù vì lúc trước lên kế hoạch đe dọa Đường Thi trong siêu thị. Tương đương với việc những người liên quan tới An Mật chỉ còn lại tôi.” Tô Nhan chỉ vào mình: “Tôi chính là hậu duệ duy nhất của tội ác trên thế giới này.”
Không biết sao nghe câu này, Đường Duy rất khó chịu: “Em không phải là hậu duệ của tội ác, lúc trước anh sai rồi.”
“Anh có nghĩ tới chuyện này không, Đường Duy.” Lúc ấy, Tô Nhan nhìn Đường Duy bằng đôi mắt màu xanh biếc, cậu như đụng phải thứ gì đó, một suy nghĩ điên cuồng chui vào trong đầu…