Đường Duy đứng bên cạnh bồn tắm nhìn Tô Nhan không hề xấu hổ nằm trong bồn tắm, chậm rãi cúi lưng, vươn tay ra. Áo sơ mi sạch sẽ dính nước kề sát trên ngực cậu, nhưng Đường Duy không quan tâm chiếc áo sơ mi thủ công đắt đỏ của mình bị ướt hay không, chỉ sờ mặt Tô Nhan. Giọng nói trầm thấp của cậu vang lên bên tai cô: “Em muốn trừng phạt anh đến thế sao?”
“Đúng thế, muốn đến điên rồi.”
Tô Nhan không phản kháng Đường Duy chạm vào, hoặc là nói có lẽ cô lúc này sẽ không phản kháng bất cứ ai chạm vào, chỉ mặc cho tất cả tội ác xảy ra trên người mình… Nếu những kẻ hung ác kia cần một vật chứa để giải tỏa thì cô sẽ đóng vai vật chứa, lúc xoay người chiếm cứ địa vị cao đến mức khiến lương tâm của kẻ khác đau đớn.
“Em đã trừng phạt anh đủ rồi.” Đường Duy dừng một chút: “Trong khoảng thời gian em quên anh, anh cảm thấy cuộc sống chẳng còn có nghĩa lý gì.”
Lời này nghe êm tai hơn lời cầu hôn vừa rồi.
“Nói nhiều hơn nữa đi, tôi thích nghe.” Bàn tay Tô Nhan bập bõm trong dòng nước, tiếng nước ào ào vang lên: “Nói cho tôi nghe anh khó chịu cỡ nào đi, có lẽ tôi sẽ vui hơn đấy.”
Nghe xem cô nàng này đang nói những lời đại nghịch bất đạo nào kìa. Dùng gương mặt con lai xinh đẹp của Tô Nhan, nhưng lại cứ nói những lời gây tổn thương người khác như vậy.
Đường Duy nhìn cô nói: “Anh vẫn nghĩ tới một chuyện, nếu một ngày nào đó Tô Nhan khỏi bệnh thì các em còn tồn tại không?”
Thiếu nữ ngây thơ thuần khiết kia hay là cô gái tà ác này chẳng qua chỉ là một mảnh nhỏ trong linh hồn của Tô Nhan. Nếu cô ấy tỉnh táo lại, những nhân cách này còn tồn tại không?
“Cậu Đường cũng không đến mức cưới một người phụ nữ điên đâu nhỉ? Nếu người khác biết thì sẽ gây ảnh hưởng xấu tới anh.” Tô Nhan cười tủm tỉm. Lúc này hơi nước mờ ảo, cô với Đường Duy trông rất giống cảnh tượng trong bộ phim thần tượng đẹp mắt, tiếc rằng lúc này trái tim của họ đều không thể trở về với trước kia.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!