Cô cảm thấy mình ngủ rất lâu, khi mở mắt ra thì cảnh vật chung quanh đều thay đổi. Vừa lúc thấy con đàn bà ngốc nghếch này đưa lên cửa… Tô Nhan nhếch môi cười: “Dâng lên tận miệng, cô thật thiếu kiên nhẫn.”
Sốt ruột ra tay như vậy, sợ người khác không biết cô ta lén lút làm chuyện xấu à?
Sakahara Sakurako không ngờ Tô Nhan lại nói chuyện với mình như thế. Cô ta bị Tô Nhan đè, nghiến răng nghiến lợi: “Đây mới là bộ mặt thật của cô! Anh Đường Duy chắc chắn đã bị cô lừa!”
“Ừ ừ ừ ừ.” Tô Nhan ừ rất nhiều lần, giống như ứng phó với một thằng hề không thể lọt vào mắt mình: “Có thể bị tôi lừa chứng minh Đường Duy cũng có ra gì đâu? Rác rưởi mà cô còn vội vàng muốn nhặt hả?”
Sakahara Sakurako tức giận đỏ mặt: “Sao cô lại nói anh Đường Duy như thế? Đồ lẳng lơ vô liêm sỉ! Mưu mô lươn lẹo… Cô dám đánh tôi hả?”
“Bỏ mặc một con hề như cô nhảy nhót tới bây giờ, mỗi người trong chúng tôi đều có trách nhiệm.” Tô Nhan túm tóc Sakahara Sakurako lên, sau đó kéo tóc cô ta hỏi: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Trong túi của Sakahara Sakurako có một bình thuốc mê, cô ta vốn định chờ Tô Nhan hôn mê rồi khiêng cô đi, nhưng bây giờ ai ngờ Tô Nhan chẳng những không ngủ, nửa đêm mà còn tỉnh táo thế này, thậm chí mình còn bị bắt quả tang. Sakahara Kurosawa không thể nuốt được cục tức này, đang định nói chuyện thì Tô Nhan càng siết chặt cô ta. Cô ta lớn tiếng kêu to: “Cô buông tôi ra!”
“Buông ra? Buông ra để cô tiếp tục đối phó với tôi hả?” Tô Nhan cười nhạo, không còn chút dáng vẻ ngây thơ nào, cô chỉ cảm thấy Sakahara Sakurako vừa vô năng vừa ầm ĩ, thích biểu hiện trước mặt mình: “Nói thẳng đi, tìm tôi có chuyện gì?”