Hôm nay Cố Mang đã biết con người Trì Liệt độc miệng cỡ nào. Cậu ta vốn cho rằng Trì Liệt là người trong sáng như trăng, không tranh với đời, ai ngờ vừa há mồm ra lại đạp mìn một cách chuẩn xác như thế.
Lần này Lạc Du Du và Sakahara Kurosawa đi đằng sau đều thay đổi sắc mặt. Vẻ mặt Lạc Du Du trở nên vô cùng phức tạp, Cố Mang nhức đầu, lập tức nói: “Cậu đừng nói nữa đừng nói nữa…”
Trì Liệt không hiểu, chân thành hỏi Cố Mang: “Chẳng lẽ hai cậu đã chia tay?”
… Mặc dù còn chưa chia tay, nhưng cũng sắp sửa chi tay rồi. Cậu ta và Lạc Du Du đều không cần trói buộc lẫn nhau, nếu thật sự không thể đến với nhau thì dứt khoát trả lại tự do cho nhau… Chẳng qua sao lúc nghe Trì Liệt nói tới chuyện này thì lại là lạ ấy nhỉ?
Cố Mang chỉ hận lúc này không có keo 502 dán miệng Trì Liệt lại. Cậu ta ra sức nháy mắt với Trì Liệt, sau đó nói: “Được rồi, sau này tớ sẽ nói rõ với cậu chuyện này, hôm nay cậu tạm thời ngậm miệng lại đi.”
“Cậu đặt khách sạn chưa?” Lạc Du Du tìm được cơ hội đổi đề tài nên chủ động hỏi.
“Rồi, cùng khách sạn với các cậu đấy.”
Cố Mang nhìn Lạc Du Du, thấy cô với Sakahara Kurosawa lúng túng đứng cùng một chỗ, xấu hổ giằng co, không khỏi thở dài. Rõ ràng trong lòng còn có niệm tưởng, vậy mà lại khuất phục trước hiện thực, bị chặt đứt ý tưởng của mình.
Ai ngờ lại nghe Trì Liệt nói: “Xong đời, vậy thì chẳng phải gom đủ người rồi sao? Đúng là người yêu cũ đụng độ người yêu mới, cực kỳ giống cảnh tượng oanh động nhất trước khi kết thúc.”
Trì Liệt, sao cậu không chịu nói tiếng người thế hả? Cố Mang cười tới mức lông mày xoắn lại, thấy sắc mặt của Lạc Du Du với Sakahara Kurosawa càng ngày càng khó coi, cậu ta chỉ có thể đi tới che miệng Trì Liệt nói: “Miệng cậu là đồ thuê hả? Vội vàng trả lại à?”
Trì Liệt cười vui vẻ: “Tớ chỉ nói thật thôi mà. Sao? Khó nghe à?”
“Nuốt lại đi!” Cố Mang dùng sức trừng Trì Liệt. Dù cậu có tốt tính đến mấy thì cũng suýt nữa bị Trì Liệt chọc tức: “Cậu không sợ lát nữa Sakahara Kurosawa bị kích thích, tiến lên đánh tớ một trận hả?”
Nghe vậy, mắt Trì Liệt sáng lên: “Vậy thì tốt, tớ còn muốn thấy Lạc Du Du sẽ giúp cậu hay giúp anh ta đâu!”
“Giúp ai cũng mất mặt!” Cố Mang vừa cất cao giọng thì chợt nhớ tới đằng sau một cặp tình nhân không thể ở bên nhau, lại hạ giọng nói: “Tớ kêu cậu là anh được không? Đừng nói mấy câu giẫm mìn như thế nữa, tớ chỉ muốn được yên thân, Lạc Du Du cũng có thể yên thân thôi. Cô ấy có thể trở về với Sakahara Kurosawa thì cứ để hai người họ cố gắng quay lại với nhau đi, chúng ta đừng có tham gia vào.”
Trì Liệt lập tức khoát tay: “Tớ chưa bao giờ nhúng tay vào vụ của Lạc Du Du mà, ai cùng bọn với cậu hả? Tớ chỉ thích nhúng tay vào Tô Nhan thôi.”
“…” Thế thì khác gì cái này? Cậu chui vào chỗ đó, Tô Nhan cũng chỉ thích mỗi Đường Duy thôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!