Trước lúc đi, Vinh Sở nhìn Tô Nhan lần cuối. Ánh mắt ấy khiến Tô Nhan bỗng đau đớn. Rõ ràng cô không biết gì cả, nhưng tại sao khi Vinh Sở nhìn mình bằng ánh mắt đó, cô lại theo bản năng cảm thấy như có sóng thần đập vào mặt mình. Cô đã quên cái gì, muốn nhanh chóng nhớ lại, đó mới là chuyện mà cô thực sự nên làm…
Tô Nhan ngơ ngác nhìn Vinh Sở rời đi, cửa phòng khách sạn bị đóng lại, cô mờ mịt nhìn Đường Duy đi vào, há miệng muốn nói gì đó, nhưng Đường Duy lại phát hiện ý đồ. Cậu giơ ngón tay lên đặt trước miệng, “Suỵt” một tiếng. Tô Nhan cứng đờ.
“Anh biết em muốn hỏi rất nhiều. Thực ra em đoán không sai.” Đường Duy tiến lên, thong thả chạm vào mặt Tô Nhan, giống như đang kiểm nghiệm sự chân thật của cô: “Bây giờ người đối mặt với anh là nhân cách mềm mại nhất của em. Nhan Nhan, em bị ốm, có lẽ ngoại lực chỉ là một trong những nguyên nhân dẫn đến, người thực sự khiến em sinh bệnh là anh.”
Đầu óc Tô Nhan đứng hình, không kịp phản ứng lại, nhưng không có cách nào hiểu được lời nói của Đường Duy.
“Đến khi mọi chuyện kết thúc, yêu anh hay là hận anh.” Đường Duy cười với Tô Nhan như sắp chịu chết. Nụ cười này khiến Tô Nhan nhớ thật lâu, mãi tới sau này đêm khuya trong mơ, cô đều sẽ liên tục nhớ tới cậu, nở nụ cười ấy nhẹ giọng lặp lại bên tai cô…
“Dù em là nhân cách nào, bất kể là trả thù hay báo đáp, anh đều sẽ chấp nhận.” Cũng chỉ mình anh mới có thể chấp nhận.
Bao nhiêu năm tháng qua, chính cô đã dạy cậu cái gì là yêu. Nhưng cố tình vào lúc này, cô lại bị ốm, không nhớ rõ tình yêu. Vậy thì hãy để cậu nâng đỡ cô với tư thái được yêu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!