Đường Duy cũng không biết mình đã ở trong bộ dạng như vậy bao lâu, giống như đã qua cả một thế kỷ. Thời gian dài trôi qua, những hình ảnh tràn trong đầu cậu đều là quá khứ Tô Nhan đã dè dặt sóng sau lưng cậu như thế nào.
Nhưng bây giờ, không còn lại gì cả.
Lúc Đường Duy đến, cậu đã đưa ra quyết định rồi. Cậu phải nói rõ ràng với Tô Nhan, nhưng không ngờ rằng cô lại nghênh đón cậu bằng một đòn trí mạng như vậy.
Nói rõ ràng sao...? Làm thế nào để nói cho nó rõ ràng được chứ, thậm chí cô còn không nhớ được quá khứ của mình.
Đường Duy không biết mình đã trở lại giường ngủ thiếp đi từ lúc nào. Sự mệt mỏi cùng đau khổ như đang giằng xé cậu. Cậu cảm giác được cơ thể mình như rơi vào trong bóng tối, giống như rơi xuống nước, cậu đang ra sức giãy dụa, nhưng mọi thứ vô ích.
Trước khi cậu mất đi ý thức, giống như người sắp chết nhìn thấy ánh sáng chói lóa, cuối cùng trong đầu cậu hiện ra gương mặt của Tô Nhan lúc 5 tuổi đang nhìn cậu.
Mặc kệ cô là Bạc Nhan hay Tô Nhan.
Làm ơn, làm ơn.
Làm ơn, làm ơn.
Đừng mà.
Đừng bỏ anh mà.
Lúc Đường Duy tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối, cậu không rằng mình có thể ngủ lâu như vậy. Cậu mờ mịt nhìn lên trần nhà, gần huyệt thái dương truyền đến một cơn đau đầu nhức nhối.
Cậu vừa xoa xoa huyệt thái dương vừa ngồi dậy. Hành lý vẫn đặt ở bên ngoài cửa. Cậu lại nhìn thoáng qua điện thoại di động đặt ở bên cạnh mình, phát hiện ra có rất nhiều người gửi tin nhắn cho mình.
Mở ứng dụng tin nhắn trong khu căn cứ ra, phát hiện ra đám bạn đang hoạt động, hơn nữa còn nói chuyện tán gẫu rất nhiều, chỉ chờ cậu giao nhiệm vụ thì hoạt động kiểm tra hàng năm sẽ bắt đầu. Đến lúc đó Vinh Nam sẽ rời khỏi căn cứ và tạo một hình ảnh thật gần gũi để mở các cuộc họp báo. Khi đó chính là lúc mà họ phải rời đi.
Thời tiết đang trở nên lạnh hơn, giống như đang báo hiệu cho những việc sắp xảy đến.
Đường Duy nhíu mày lại, gọi điện thoại cho Sakahara Kurosawa: "Tài liệu được chuẩn bị thế nào rồi?”
"Bao giờ anh giải quyết xong chuyện của Tô Nhan thì lập tức nói với tôi, chúng ta sẽ tìm thời gian thâm nhập vào căn cứ của bọn chúng, kéo anh ta ra khỏi vị trí đó."
Giọng nói của Sakahara Kurosawa nghe vẫn sắc bén như trước: "Muốn khống chế mấy dòng họ lớn sao? Ngày tháng tốt đẹp của Vinh Sở sắp kết thúc rồi.”
"Anh ta có lẽ đã sớm chuẩn bị rồi, chúng ta cũng phải cẩn thận."
Đường Duy mím môi, nói xong câu này phải hắng giọng đến vài lần. Đang tiện gọi điện thoại, Sakahara Kurosawa hỏi cậu: "Anh và Tô Nhan... Có chuyện gì vậy? ”
“Còn có thể như nào nữa.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!