Nếu như là Tô Nhan lúc trước, Đường Duy chắc chắn có thể chịu đựng được tất cả, nhưng Tô Nhan của hiện tại, căn bản cậu không thể đối mặt, cô thậm chí còn xin lỗi cậu.
Trái tim Đường Duy như bị siết chặt, cảm giác hít thở cũng khó khăn.
Cho tới tận bây giờ, cậu cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có lúc mình lại đau đớn đến vậy.
Vừa lúc này, Vinh Sở đứng ở dưới lầu, cho bọn họ một chút thời gian riêng cũng đi lên trở lại. Vừa đến cửa phòng đã nhìn thấy Lạc Du Du đứng ở đó, Vinh Sở tò mò hỏi một câu: "Đường Duy đâu? ”
Lạc Du Du đưa tay chỉ chỉ: "Ở bên trong phòng. ”
"Tình hình thế nào rồi?"
"Cũng may, cảm xúc của hai bên cũng chưa phải là kích động lắm..." Lạc Du Du không biết làm thế nào để giải thích cho Vinh Sở những gì Đường Duy đã làm: "Chỉ là Đường Duy trông giống như bị đả kích nặng nề. ”
Loại đả kích này so với trước đây hay bất kỳ một lần nào đều đau hơn, còn có chuyện gì đáng sợ hơn là yêu mà không có được
Cậu vô lý như vậy nhưng lại được thế giới yêu thương, một ngày nào đó, cậu biết mình đã để tuột mất Tô Nhan nhưng lại không thể kéo lại được.
Vinh Sở cố ý phát ra một chút âm thanh, để cho Đường Duy biết là anh ta đã tới, sau đó lập tức thấy ánh mắt Tô Nhan cũng sáng ngời lên, nhìn về phía cửa phòng đầy mong chờ.
Ánh mắt sáng ngời ấy đâm thẳng vào mắt Đường Duy.
Sắc mặt người con trai tái nhợt, thậm chí cậu còn đưa tay che ngực mình.
Rõ ràng không bị thương, nhưng vì sao lại giống như bị dao đâm thủng.
Tô Nhan đứng bật dậy khỏi giường, chạy tới nắm lấy tay Vinh Sở, vẻ mặt cô gái nhỏ thẹn thùng nói: "Anh đi đâu vậy, lâu như vậy rồi mới lên. ”
Bàn tay của Vinh Sở từ sau lưng duỗi ra: “Đi mua bữa sáng cho mọi người, sao vậy?”
Tô Nhan rất phụ thuộc vào Vinh Sở, tuy rằng cô luôn cảm thấy điều này không đúng, giống như nơi nào có chút kỳ quái, nhưng càng có nhiều tình yêu không thể khiến Vinh Sở bỏ qua những chỗ không thích hợp này. Cô nhận lấy túi xách từ trong tay Vinh Sở rồi nói với Lạc Du Du: "Du Du, dù sao cũng tỉnh ngủ rồi chúng ta cũng không ngủ được nữa, không bằng cùng nhau ngồi xuống ăn đi. ”
Đường Duy mở miệng muốn nói chuyện, liền thấy Tô Nhan quay đầu lại, cũng nói với anh: "Đường Duy... Anh cũng đừng đi, ở lại cùng ăn sáng đi.”
Trái tim Đường Duy run rẩy.
Từ khi nào cậu lại trở thành người ngoài, là đối tượng cuối cùng được cân nhắc đến.
Điều này còn tàn nhẫn hơn bất kỳ hành động nào của Tô Nhan.
Cậu đã không thể chịu đựng được nữa.
Còn chưa nói xong, Vinh Sở đi tới, đặt bữa sáng mà mình đã mua lên trên bàn, Lạc Du Du kéo ghế tới, sau đó Tô Nhan đi gọi Đường Duy ngây ngốc đang ngồi trong phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!