“Ngủ ở cùng một chỗ?”
Trên mặt Vinh Sở xuất hiện vẻ mặt mờ mịt, sau đó gãi đầu một cái, hỏi: “Anh đang nói cái gì?”
Tâm tình của Đường Duy nguyên bản còn đang phẫn nộ giống như là trong nháy mắt bị người ấn xuống một nút tạm dừng, theo sát đó, người đàn ông cà lăm một chút, nói: “Không phải... Không phải là anh và Tô Nhan...”
Vinh Sở nhìn thoáng qua Đường Duy, trong đầu lập tức hiểu cậu đang nói cái gì, theo sát đó, hai tay người đàn ông khoanh ở trước ngực nói: “Ngược lại quả thật tôi rất muốn.”
Đường Duy lập tức vô cùng tức giận: “Anh còn dám nghĩ?”
Mặc dù ở trong lòng thở phào một hơi, nhưng là Đường Duy vẫn không buông lỏng cảnh giác, còn không phải sao, Vinh Sở ở đối diện còn đang cười đặc biệt khiêu khích: “Vậy làm sao bây giờ, hiện tại trong mắt Tô Nhan tôi chính là người mà cô ấy yêu nhất, ban đêm ngủ chung cũng không phải điều ngoài ý muốn, anh nói không sai, đêm nay tôi sẽ nếm thử…”
Đường Duy bước một bước dài đến trước mặt Vinh Sở: “Anh thử một chút?”
“Chậc chậc.” Vinh Sở ngửa cằm ra sau: “Gấp gáp?”
Ánh mắt của Đường Duy rất có sức áp bách, giống như là một cái lỗ đen, tâm tình gì cũng đềuu bị nuốt hết vào trong con ngươi đen láy của cậu.
“Tôi còn chưa ti tiện đến tình trạng đó, nếu như tôi thật sự làm như vậy, như vậy lúc trước khi Tô Nhan bởi vì gặp bạo lực chạy trốn tới nước ngoài, tôi đã liền xuống tay với cô ấy, còn phải chờ đến bây giờ?”
Câu nói này, khiến cho trái tim của Đường Duy lập tức vô cùng đau đớn.
Gặp bạo lực.
Tô Nhan vì sao lại gặp bạo lực? Còn không phải bởi vì Từ Dao, còn không phải những người kia ác ý với cô, triệt để khiến cô sụp đổ.
Cậu rất muốn đi hỏi một chút, Tô Nhan đem tất cả tình cảm chuyển dời sang người khác, Tô Nhan đã khởi động một hình thức tự bảo vệ chính mình còn nhớ rõ những chuyện này sao?
Vinh Sở đi qua vỗ vỗ bả vai của Đường Duy: “Tôi và Lạc Du Du đều đã nghi, nếu như vẫn luôn như bây giờ, có rất tốt.
Tay của Đường Duy nắm chặt lại.
“Nhưng tuyệt đối không phải.”
Vinh Sở ngẩng đầu nhìn một chút bể phun nước ở trung tâm vườn hoa, anh ta nói: “Lạc Du Du nói với tôi, chỉ có lựa chọn khi tỉnh táo, mới sẽ không mang đến sự đau khổ. Mà bây giờ, chúng ta hẳn là nên đem quyền lựa chọn cho Tô Nhan, trước kia cô ấy vẫn cảm thấy hẳn là nên để Tô Nhan thoát khỏi bên cạnh anh, tựa như cô ấy đã rời khỏi Sakahara Kurosawa, cô ấy cảm thấy con gái không nên luôn luôn vì làm một người đàn ông mà phải chịu đau khổ, cho nên ý muốn kéo Tô Nhan ra khỏi vực sâu.”