Lạc Du Du sợ Tô Nhan sẽ có chuyện, nhìn thấy vẻ mặt của cô không mấy dễ chịu, chỉ có thể ở bên cạnh nói: “Cậu không cần phải ép buộc mình, nghĩ không ra có thể không nghĩ nữa, lần này chúng ta đi đến đây chính là để giải sầu.”
Ánh mắt của Đường Duy cũng tối sầm lại cậu không nghĩ muốn ép buộc Tô Nhan, thế nhưng mà bây giờ vậy mà cô lại xem cậu như một người bạn, như vậy còn tình yêu kia thì sao
Những năm tháng trong mối tình này nhìn thấy mà lại toàn máu me đầm đìa ... Bị chuyển dời đến... Chỗ nào sao?
Đường Duy không biết cậu vậy mà cũng có một ngày như vậy, nghe theo lời của Tô Nhan một ngày như vậy, cậu hình như đang cắn răng gật đầu, nói với Tô Nhan: “Nếu như em cảm thấy có cái gì không thoải mái thì cứ nói vưới anh…”
Tô Nhan nở nụ cười ngọt ngào với anh nói: “Cám ơn anh.”
Đường Duy cảm giác giống như là bị người khác dùng dao đâm xuyên qua từ phía sau, cô nói cảm ơn với anh như vậy, không giữ lại chút thẳng thắn nào, mà cậu chỉ cảm thấy châm chọc.
Tại sao...
Lạc Du Du ngược lại vẻ mặt có chút phức tạp nhìn Đường Duy một chút, sau đó lôi kéo Tô Nhan đi đến nơi khác, lúc đi quá Đường Duy cô ta hạ giọng: “Nếu như muốn cô ấy trở về, thì cũng cho cô ấy một chút thời gian, hiện tại ép buộc cô ấy, sẽ chỉ làm cho tinh thần của Tô Nhan càng sụp đổ, ban đầu cô ấy không phải đã phát bệnh sao?”
Từng người một sẽ chia ra thành những nhân cách để bảo về cho cô cứ hiện ra trong đầu cậu nhưng mà để tự an ủi chính mình còn có sức lực có thể yêu.
Nếu như không có sự ủng hộ của những nhân cách kia thì có lẽ Tô Nhan đã sớm không thể yêu nổi nữa.
Tình yêu của Đường Duy cũng mang theo hủy diệt, người bình thường lại có thể tiếp nhận nhưu thế nào?
Không nói gì, Đường Duy thở phì phò, nhìn theo bóng lưng của Tô Nhan cậu rất muốn ôm vào trong lòng....
Trong đầu nghĩ như vậy vậy mà thân thể cũng đồng thời làm theo như vậy, cậu đã nhớ nhung cái bóng lứng thon gầy này bao lâu nay, đã từng không uổng phí công sức cũng có thể đưa nàng ôm vào trong lồng ngực của mình, bây giờ lại đâm vào ánh mắt của cậu đau nhức, làm sao cậu có thể nhẫn nhịn?
Tô Nhan còn dự định đi bộ ở trong hoa viên, một giây sau phía sau bỗng nhiên có người ôm cô vào lòng, cô giật nảy mình, các loại ảm xúc phức tạp lập tức phản hồi đến trong đầu, các loại ký ức trở thành một đống hỗn loạn, Tô Nhan kêu một tiếng, trước mắt giống như có một hình ảnh nào đó bỗng nhiên hiện lên, nhưng mà theo sát lấy đã bị Đường Duy đột nhiên nắm chặt tay túm về hiện thực.
Cậu ôm cô chặt như vậy, giống như muốn cô phải biến mất.
Tô Nhan dọa đến sắc mặt tái nhợt: “Đường Duy anh làm cái gì vậy! A, anh mau thả tôi ra ...Chúng ta không phải như vậy…”.
Đường Duy thừa nhận, trong giây phút ấy cậu như bị vạn tiễn xuyên tâm.
Tô Nhan ở bên trong ngực cậu liều mạng giãy dụa, cô chẳng biết tại sao bản năng lại sợ hãi cái ôm ấp này, giống như là bị ôm lấy trong chớp mắt ấy, đã có cảm giác không tốt xuất hiện ở trong đầu, quá nhanh, cô không thể bắt giữ được, chỉ có thể vô lực nói: “Đường Duy anh đừng như vậy…”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!