Nghĩ tới đây, trái tim của Đường Duy lại vô cùng đau nhức, cậu không biết còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra trước mặt Ngải Tư như thế nào, rõ ràng đã sắp không thể chịu được.
Nhìn thấy Đường Duy trầm mặc, Ngải Tư lại nói với Đường Duy: “Hơn nữa Vinh Nam cũng đã biết các người đã tìm thấy một nhóm người khác muốn cùng nhau chống đối lại anh ta, tôi khuyên mấy người nên cẩn thận một chút, có thể leo đến vị trí này, Vinh Nam không phải dễ đối phó giống như trong tưởng tượng như vậy.”
Anh ta dường như không có bất cứ một chút nhược điểm nào trên người cả.
Anh ta đều có thể không quan tâm đến bất cứ điều gì, kể cả khi Vinh Bắc và Lục Y Đình chết, cũng không thể khiến cho anh ta dao động một chút nào.
Có lúc, Ngải Tư cũng rất muốn hỏi Vinh Nam một chút, hỏi người đàn ông kia đã ngồi ở trên ngai vàng, thưa ngài, ngài cũng không cảm thấy cô đơn hay sao?
Đường Duy dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Ngải Tư một lúc, rồi nói: “Đây chính là tin tức mà anh muốn nói cho tôi biết hay sao?”
Kể cả... Cái sự thật đã khiến cho cậu phải thống khổ.
Ánh mắt của Ngải Tư lóe lên, giống như chỉ trong chốc lát anh ta đang suy nghĩ cái gì: “Tôi biết các cậu muốn làm gì, chỉ là, cũng không dễ dàng như vậy.”
“Không dễ dàng như vậy thì như thế nào.” Đường Duy giống như đã chịu đựng tổn thương cực lớn, nhịn đau để nói chuyện: “Cho dù không có chút khả năng nào thì tôi cũng phải tự tay thực hiện.”
Ngải Tư lắc đầu, ở trong lòng thở dài, sau đó khuôn mặt của Đường Duy đã ngay lập tức biến mất trên màn hình máy vi tính, giây phút giao lưu ngắn ngủi kia giống như không có tồn tại, máy tính của anh ta lại tự động khởi động một lần nữa, khôi phục vận hành một lần nữa.
Nhìn thời gín ở bên trong cái màn hình một chút, ánh mắt của Ngải Tư dần dần trở nên u ám
“Năm phút là quá đủ.”
Hoa Chỉ gõ ba ba trên bàn phím, nhìn lại màn hình máy tình ở trước mặt cô ấy, lại phát hiện ra bây giờ cô ấy đang điên cuồng chuyển thông tin quan trọng thông qua chương mình xâm nhập của bọn họ từ máy vi tính của Ngải Tư đến máy vi tính này bên này, Đường Duy nắm chặt quần áo ở chỗ ngực, muốn có thể thở được tốt hơn, khó khăn xoay người lại nhìn nhóm bạn tốt của cậu: “Đã có thể định vị được địa chỉ IP rồi sao?”
"Đúng vậy." Lục Phóng đang đứng ở bên cạnh gật gật đầu: "Những tin tức mà cậu muốn kia cũng đã lấy được, đây là chúng ta đang làm cái gì...Trời ạ, chúng ta đã xâm nhập được vào máy tính của quản gia Vinh Nam, trong này đều là cơ mật đó!"