Sau khi Đường Duy nói lời này, trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại, Lục Phóng nhìn bóng lưng lẻ loi trơ trọi của Đường Duy, đối với bọn họ mà nói, cô độc là một trạng thái bình thường, thế nhưng giờ khắc này, cậu ta cảm thấy Đường Duy đã quá cô độc.
Cho tới bây giờ cậu ta còn chưa học được cách yêu một người, ở trên con đường này đều dùng phương thức riêng của của mình, kết quả chính là đâm vào người mình cùng đối phương, toàn thân đều là máu tươi.
Đổi một loại góc độ mà nói, có lẽ chỉ là Tô Nhan mới có thể chấp nhận được nhân cách từ nhỏ đã không hoàn thiện của Đường Duy, nếu như đổi lại là người khác, ở thời điểm biết được linh hồn chân chính của cậu, đã sớm bị dọa đến mức chạy trối chết.
Mà bây giờ, Tô Nhan cũng rời đi.
Có lẽ đây mới là thời khắc mà Đường Duy sụp đổ nhất.
Lục Phóng nhìn Lạc Vũ một chút, cậu ta không nghĩ tới Lạc Vũ sẽ đứng ra nói chuyện thay Tô Nhan, nhưng lời nói này cũng không phải là vô dụng, ít nhất khiến cho Đường Duy hiểu ra gì đó.
Hít thở sâu một hơi, nhìn theo Đường Duy rời đi, Lục Phóng nói với Sakahara Kurosawa: “Cậu đi xem cậu ấy một chút đi.”
“Coi như tớ cầu xin cậu, đừng tìm người phụ nữ khác cho cậu ấy nữa.”
Trên mặt Sakahara Kurosawa cũng đầy lo lắng, nếu Đường Duy để ý đến những cô gái đó, còn có thể treo cổ trên một thân cây sao.
Lục Phóng nói: “Là người thì đều sẽ thay đổi, không chừng ngày nào đó cậu ấy nghĩ thông suốt.”
“Nếu là nghĩ thông suốt cũng không phải là Đường Duy.” Sakahara Kurosawa đuổi theo bóng lưng của Đường Duy, đi ra ngoài: “Không nói nữa, tớ đi xem cậu ấy như thế nào rồi.”
“Ừ.”
Đợi đến khi những động tĩnh lại biến mất ở trong phòng khách của nhà họ Lục, không khí lập tức an tĩnh lại, Lục Phóng đột nhiên liếc nhìn Lạc Vũ một chút, cau mày nói: “Vừa rồi tại sao muốn đứng ra nói chuyện thay Tô Nhan?”
Suy nghĩ kỹ một chút Tô Nhan cùng Lạc Vũ cũng không phải rất quen thuộc.
Hay là Lạc Vũ lại có tâm cơ khác, muốn ôm đùi của Đường Duy và Tô Nhan?
“Xem như…” Giọng nói của Lạc Vũ nhẹ nhàng, biết trong mắt của Lục là sự châm chọc, cô cụp mắt xuống: “Là báo đáp đi một chút.”
Đôi tay này cũng từng được Tô Nhan vừa gặp mặt đã nắm chặt.
Hi vọng cô ấy đừng đau khổ giống như cô vậy.
*
Đường Duy trong đêm khuya đi tới nhà họ Tô, đã vồ hụt.
Cửa lớn của nhà họ Tô đã đóng chặt, cậu đứng ở cổng, bảo vệ ngược lại cũng nhận ra, nói với cậu: “Cậu chủ Đường, chủ nhân nhà chúng tôi không ở nhà.”
“Không ở nhà?”
Không phải Sakahara Kurosawa nói Tô Nhan tĩnh dưỡng ở Nhà họ Tô sao, này làm sao chỉ chớp mắt lại không có ở đây?
“Buổi chiều cô Lạc tới, sau đó mấy người bọn họ cùng đi rồi.”
Bảo vệ ngược lại là không che giấu, Lạc Du Du và Tô Nhan có quan hệ tốt, tùy ý ra vào nhà họ Tô cũng là chuyện bình thường, cậu ta nói: “Nghe nói muốn đi ra ngoài tìm một chỗ ở một thời gian ngắn, sắc mắt của cô chủ nhà chúng tôi không phải rất tốt, cô Lạc đưa cô ấy đi nghỉ ngơi.”