Đường Duy đi rất lâu, Tô Nhan vẫn là đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Vinh Sở nhìn cô, cũng im lặng, không biết nên nói gì để cô bớt đau khổ,
Thế nhưng hiện tại đối với Tô Nhan mà nói, không có lập tức chết đi, cũng đã là một loại hành hạ.
Cuộc sống sau này rời khỏi Đường Duy, cô cũng không biết phải trải qua như thế nào.
Ngơ ngác, Tô Nhan lung lay, sau đó Vinh Sở tiến lên, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Cô… Cô không sao chứ?”
Lời nói này kỳ thật căn bản không có bất kỳ tác dụng gì, trạng thái bây giờ của Tô Nhan, cho dù là ai cũng nhìn ra được đã gần ở biên giới chuẩn bị sụp đổ, hoặc là nói kỳ thật đã hỏng mất, cho nên mới có dáng vẻ giống như linh hồn đã trống rỗng như vậy.
Thở dốc một hơi, Tô Nhan rốt cục hoàn hồn, nhìn Vinh Sở ở trước mắt nói: “Đường Duy đi rồi?”
Vinh Sở rất không đành lòng cau lông lại, nhưng vẫn nói cho cô tình hình thực tế: “Đã đi được một lúc rồi.”
“Anh ấy... Có quay đầu lại sao?”
Kỳ thật Tô Nhan vãn luôn nhìn theo, chờ đợi, cũng không đợi được đến lúc Đường Duy quay đầu.
Vinh Sở lắc đầu.
Nước mắt im lặng thuận theo gương mặt của Tô Nhan rơi xuống, một trái tim giống như là đã chết, Tô Nhan dùng sức vỗ vỗ mình, phát giác được nhịp tim yếu ớt, mới cảm giác được mình còn sống.
Vinh Sở kéo cô, anh ta luôn cảm thấy, Tô Nhan giống như là đứng ở bên bờ vực, người duy nhất cho cô sức lực đã đi rồi, nếu như lúc này hắn lại không kéo cô lại, vậy thì Tô Nhan có khả năng thật sự sẽ ngã xuống.
Chết không có chỗ chôn.
Vinh Sở nói với Tô Nhan: “Chúng ta đi thôi, Nhan Nhan, tôi đưa cô trở về...”
Có lẽ, lần này có thể linh hoạt trối đi, bản thân anh ta vẫn còn toàn vẹn, cũng coi như một loại bối rối, cũng không thể mất đi lý trí, đang lúc này hẳn là càng nên tỉnh táo lại suy nghĩ, Vinh Sở cố gắng để cho mình giữ vững tỉnh táo, sau đó nói với Tô Nhan: “Tôi đưa cô về nhà họ Tô.”
“Tôi trở về còn có ý nghĩa sao.”
Hốc mắt của Tô Nhan đỏ bừng, giống như muốn đem hết nước mắt ở đời này trút ra ngoài: “Chúng ta không thể trở về được nữa rồi.”
Không có điều gì khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng hơn, tựa hồ biết kết cục đã viết xong, bọn họ làm như thế nào cũng không thể trốn được, cũng chỉ là con sâu cái kiến ở trong tay của Vinh Nam mà thôi.
Mấy chục năm trước, anh ta có thể khống thế vận mệnh của Đường Thi, Bạc Dạ, để bọn họ cuồng loạn, mấy chục năm sau, anh ta cũng đùa giỡn tình cảm của Tô Nhan và Đường Duy như vậy.
“Nhận thua đi.”
Tô Nhan chậm rãi nhắm mắt lại, cơ thể nguyên bản đã không nghỉ ngơi tốt vì Đường Duy, tăng thêm một đả kích đau đớn lúc này, hắc ám đột nhiên đến, cô trực tiếp té xỉu ở trong ngực của Vinh Sở.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!