Sắc mặt của Lục Phóng cũng chuyển biến hơi đẹp hơn, Tô Nhan quá thông minh, biết chứng cứ để ở trong nhà mình, Vinh Nam không có cách nào xóa bỏ, thuận tiện cho bọn họ đến sau có thể tìm kiếm được tung tích của cô.
“Thật sự là hiếm thấy đó, đây là ám hiệu mà chỉ có hai người các cậu mới biết, hơn nữa nếu như cậu không nhớ lại, Tô Nhan liền GG rồi.” Lục Phóng ý vị thâm trường sờ lên cằm: “Người phụ nữ này có lá gan, có dã tâm, thật sự là hoàn toàn không nhìn ra đó.”
Đường Duy cầm tờ giấy mã hóa gửi đi cho đồng bạn trong căn cứ, sau đó mí mắt cũng không thay đổi nói với Lục Phóng: “Thao tác cơ bản, không cần ngạc nhiên.”
“Chậc chậc, nhìn xem, cái tên cặn bã này, cậu còn dám đắc ý!”
“Ông đây đang khen Tô Nhan, chứ không hề khen cậu! Đừng đắc ý!”
Lục Phóng vỗ vỗ bả vai của Đường Duy: “Đi thôi người đàn ông cặn bã, trước tiên cứu Tô Nhan ra rồi lại nói, cái tên Vinh Nam này thực sự không cần mặt mà, khiêu khích cậu mà cũng khiêu khích đến mức này... Tô Nhan cũng là người tài cao, gan cũng lớn, đoán chừng đang suy nghĩ có tâm tư riêng, cho nên thuận hố nhảy xuống... Người phụ nữ này, nếu đổi thành người khác đã sớm chết vô số lần rồi.”
Thế nhưng động tác của Đường Duy đột nhiên dừng lại.
Lục Phóng không có ý thức được gì cả, tiếp tục vỗ cậu một cái: “Đi thôi, làm sao cậu lại đứng bất động ở đây vậy?”
Đã nhìn thấy biểu cảm của Đường Duy giống như sững lại, cả người cậu bắt đầu không ngừng hít sâu, giống như là bị cái gì đó ở trên điện thoại di động kích thích.
Lục Phóng hiếu kỳ đi qua, nhìn thoáng qua, biểu cảm cũng theo đó lập tức thay đổi, một câu thô tục ở trong miệng không nhịn được cứ như vậy bật ra, hai người đàn ông ở trong phòng ngủ của Tô Nhan, ảnh chụp ở trên điện thoại rất xuất thần, giống như là không thể tin được đây hết thảy, sau đó Lục Phóng lập tức đoạt lấy điện thoại của Đường Duy, lẩm bẩm: “Cái này... Cái này không chừng là photoshop, quay về tớ sẽ nghiên cứu một chút, Đường Duy cậu đừng vội...”
Đáy mắt của Đường Duy đã nổi lên màu đỏ, giống như là đang ở biên giới bộc phát, cậu cắn chặt hàm răng nói từng câu từng chữ: “Cái ảnh này là ai chụp?”
Lục Phóng không nói chuyện, điện thoại đã bị Đường Duy lấy về, người đàn ông nhìn chằm chằm ảnh chụp một cách tỉ mỉ, rất lâu, cậu quá rõ ràng những ảnh chụp photoshop và giả mạo là như thế nào, thế nhưng ảnh chụp mà người thần bí này gửi đến... Không hề có dấu tích photoshop, không tìm ra được một điều khác lạ...
Lục Phóng cũng không biết nói gì, vừa rồi cậu ta nói như vậy chính là vì chuyển lực chú ý của Đường Duy đi, nhưng trong một nháy mắt nhìn thấy bức ảnh chụp kia, Lục Phóng liền hiểu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!