Đường Duy vừa lẩm bẩm ở bên cạnh như vậy, vừa cầm chìa khoá lên: “Tớ phải đi xem lại, Nhan Nhan có thể thông qua phương pháp gì đó để để lại tin tức cho tớ...”
Lục Phóng nghĩ nghĩ, nói với Đường Duy: “Cậu và Tô Nhan có điểm nào chung… Hoặc là ở nơi ở chung không?”
Đường Duy cau mày: “Tô Nhan và tớ không có đồ vật nào chung cả?”
Lục Phóng chỉ chỉ đầu: “Cậu nghĩ lại đi, suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ không phải là hiện tại, mà là ở quá khứ, Tô Nhan có đồ vật gì có thể dùng để lưu lại tín hiệu cho cậu không…”
Đường Duy nắm lấy chìa khóa, Lục Phóng thấy dáng vẻ lo nghĩ này của cậu, đi qua vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Ở đây suy nghĩ cũng không có tác dụng đi, tớ và cậu cùng đi, đi đến trong nhà cậu ngồi một chút, tìm xem, có lẽ sẽ tìm được cái gì đó.”
Đồng bạn bên cạnh cũng nói với Đường Duy: “Đúng rồi, Đường Duy, không phải trước kia cậu và Tô Nhan ở cùng nhau trong một tòa biệt thự sao?”
“Có lẽ tới đó thử xem, tìm xem sẽ có đầu mối mới gì không, chị Tô Nhan không giống loại phụ nữ không có đầu óc đâu, nhất định sẽ lưu lại tin tức gì đó, hơn nữa tin tức này có kí hiệu, chỉ có Đường Duy mới có thể get được.”
“Đúng đúng, Đường Duy, cậu và Lục Phóng đi tìm một chút, sau đó chúng tớ ở lại trong căn cứ giúp các cậu tiếp tục truy tìm dấu vết, có tin tức mới, chúng tớ sẽ nói cho cậu ngay lập tức.”
Đường Duy vỗ hai tay với bọn họ: “Các cậu đã giúp tớ đại ân!”
“Cậu chủ Đường nói như vậy làm gì chứ, chúng ta có quan hệ thế nào.”
Đám thiếu niên cười cười, tuổi trẻ kiêu ngạo, ngang ngược cười nói: “Tương lai chúng ta muốn phá vỡ toàn bộ hệ thống xã hội loài nười cơ mà, cậu nhìn xem, phim hoạt hình ở nước ngoài đều là thiếu niên, đều là học sinh cấp ba cứu vớt thế giới, lúc nào đó cũng sẽ đến phiên chúng ta, những thiếu niên thiên tài này ra sân.”
Quả nhiên, bọn họ đều là những người có thể thay đổi thế giới dựa vào sự yêu thích của mình, nhân tài như vậy, có lẽ so với Thất Tông Tội Lý ở trong quá khứ thì càng thêm đáng sợ...
Ngày này, nên thay đổi.
Đường Duy nhanh chóng mặc áo khoác, rời khỏi căn cứ, Lục Phóng ở sau lưng của cậu, mái tóc đen của hai người vừa sắc bén vừa lăng lệ, hai người tựa như hoàng tử ở trong con đường cực hạn, từ khách sạn đi ra, lẫn vào trong đêm tối, vạt áo tung bay, cũng không quay đầu lại.
…
Trong biệt thự to như vậy, Lục Phóng sững sờ nhìn phòng khách: “Năm đó hai người ở chung ở đây sao?”
Từ ở chung này nghe vào có chút mập mờ, biểu cảm của Đường Duy lạnh lùng: “Không tính là ở chung, lúc ấy ở chỗ này, tớ thấy cô ấy rất khó chịu.”
Thời điểm cấp ba, cho nên ác ý và hận thù đều trút vào người phụ nữ ở cùng mình này, vừa đau, vừa thoải mái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!