Chương 1295
Đường Duy luôn có thể tùy ý đặt cậu vào vị trí của người bị hại, có thể không có chút áy náy nào đòi hỏi cô phải làm tròn trách nhiệm, vậy còn cô thì sao.
Cô, cô không có quyền lợi như vậy sao?
Bạc Nhan nhìn Đường Duy, lẩm bẩm nói: “Dù sao thì anh cũng sẽ không bao giờ hiểu được em. Lập trường của anh vĩnh viễn là hướng có lợi cho anh. Còn chuyện sống chết của em, anh cũng chẳng thèm quan tâm chút nào. Em nói rồi, anh nói khách sạn mang thuốc tránh thai lên đi.”
Yếu hầu của Đường Duy giật giật lên xuống.
“Uống thuốc tránh thai là tốt cho cả em và anh phải không? Không lẽ anh thực sự muốn em có thai sao? Sau đó để cái bụng to của em tiếp tục chịu đựng những lời nói lạnh nhạt của anh, đứa bé ra đời cũng bị cả thế giới này khinh thường bởi vì đứa trẻ này không có ba mẹ hòa thuận, tuổi thơ của đứa bé sẽ trở nên bất hạnh không?” Cô vẫn luôn thẳng thắn như vậy, trực tiếp mổ xẻ tương lai không mấy tốt đẹp thậm chí là đẫm máu của hai người bọn họ trước mặt Đường Duy.
“Sẽ không, anh sẽ không thể để thế hệ sau của mình tiếp tục giẫm lên vết xe đổ, cho nên.”
Bạc Nhan cắn rằng: “Uống thuốc là cách bảo vệ tốt nhất cho đứa trẻ.”
“Cô cứ luôn miệng nói là bảo vệ.”
Đường Duy không biết lấy lửa giận từ đầu ra: “Trên thực tế, cô chỉ không muốn phát sinh quan hệ gì với tôi mà thôi! Kể cả thế hệ sau!”
“Như vậy chẳng phải sẽ khiến anh thấy vui vẻ hơn sao?” Mắt Bạc Nhan đỏ lên: “Anh tức giận như vậy làm cái gì? Không phải anh đã cố gắng làm đủ mọi cách để phủi sạch quan hệ với em sao?”
Đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch của Đường Duy phản chiếu khuôn mặt tái nhợt, không còn chút máu của Bạc Nhan. Cậu nhìn cô chằm chằm một hồi lâu tựa hồ có thể đem cô chia năm xẻ bảy, sau đó người đàn ông hít một hơi thật sâu rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.
Năm phút sau, chuông cửa phòng khách sạn vang lên, Đường Duy ra mở cửa, có người bưng lên một cái đĩa đựng một ly nước, bên cạnh có một lọ thuốc.
Đường Duy nhận lấy rồi đóng sầm cửa lại.
Toàn bộ quá trình, Bạc Nhan nằm trên chiếc giường nhỏ cũng không biết cậu muốn làm gì tiếp theo, còn chưa có suy nghĩ kỹ càng cậu muốn làm gì. Đường Duy đã bưng những thứ kia tới gần trước mặt Bạc Nhan.
“Chờ một chút.”
Bạc Nhan còn chưa kịp nói chuyện, Đường Duy đã trực tiếp bóp chặt miệng cô.
“Không phải cô thích uống thuốc sao?”
Đường Duy mỉm cười, nụ cườk®) lúc này của cậu giống như sát nhân vậy.
Cằm của Bạc Nhan bị những ngón tay khô ráp thô bạo và mạnh mẽ của cậu kẹp chặt, buộc cô phải há to miệng ra rồi nhét thẳng viên thuốc kia vào miệng. Đôi mắt đỏ hoe của cô giấy dụa và bật ra những tiếng nức nở tuyệt vọng.
“Uống đi, không phải cô thích uống thuốc hả?” Đường Duy chế nhạo, mặc cho Bạc Nhan vùng vây, cậu vẫn đổ nước vào miệng cô.