Chương 1059
Ngay lúc đó, trong lòng Đường Duy có một cảm giác khác lạ, nhưng cậu không quan tâm, cậu chỉ đi qua đầu kia hành lang trong bộ đồng phục học sinh, bóng lưng cao mảnh khảnh một đám nữ sinh sau lưng phải hò hét khen đẹp trai.
Nhậm Cầu và Bạc Nhan nghe thấy tiếng khen, họ nhìn sang bên cạnh, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ hờ hững của Đường Duy, Bạc Nhan hơi giật mình.
Sau đó, Đường Duy dường như cảm nhận được gì đó, cậu đưa mắt nhìn xung quanh, mặt Bạc Nhan tái nhợt, cả người như nín
Bên tai cô vang lên tiếng thì thầm: “A! Anh Đường Duy đến rồi!”
“Anh ấy dường như đang nhìn về hướng lớp A, anh ấy đang nhìn tôi sao?”
“Cậu đừng có mơ, anh ấy đang nhìn tôi.”
Giữa cuộc bàn luận, chỉ có Bạc Nhan chậm rãi rụt người lại, lui vào trong cửa sổ, Nhậm Cầu nhìn thấy bộ dạng co rúm của cô mỉm cười: “Làm sao vậy?”
“Cảm giác như vừa Đường Duy dạy dỗ một
Bạc Nhan thở dài dựa lưng vào bàn: “Ánh mắt anh ấy vừa rồi hình như đang cảnh cáo tôi.” chấc châc.” Cầu dựa vào cửa nhìn Bạc
Nhan thu mình lại một chú thỏ, cậu ta cảm thấy có chút buồn cười: “Vậy tôi trở về phòng học trước đi, cậu từ từ suy nghĩ.” Bạc Nhan lẩm bẩm nói: “Mỗi lần cậu đến gặp tôi, về nhà tôi đều Đường Duy lườm…”
Nhậm Cầu choáng váng khi nghe thấy cô nói thế. Cậu ta dừng lại, sau đó lo lắng quay lại: “Cậu vừa nói cái gi?
Bạc Nhan sửng sốt trước sự thay đổi thái độ đột ngột của Nhậm Cầu: “Chuyện gì vậy?”
“Anh sống cùng Đường Duy?”
Nhậm Cầu trầm giọng, vẻ mặt biến sắc: “Thật hay giả?”
“Chuyện này có gì mà tôi phải nói dối chứ…”
Bạc Nhan thành thật mà nói, cũng không cho là quá kỳ lạ, hơn nữa cho dù cô và Đường Duy có rất nhiều thù hận, nhưng khách quan mà nói, hai người họ có thể coi là nhìn nhau lớn lên, Vì trường học xa nhà, Tô Kỳ đã mua luôn một biệt thự bên cạnh trường học, sau đó Đường Duy cũng dọn đến ở, bố mẹ hai bên nói rằng cứ cả hai có thể chăm sóc nhau.
Vì vậy, Bạc Nhan thực sự đã sống với Đường Duy từ năm lớp 5. Cô ấy đã quen với những điều này, nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc người ngoài nghe thấy những điều này sẽ sốc đến mức nào.
Nhậm Cầu hít một hơi: “Đường Duy chưa bao giờ nói với tôi… “Anh ấy không cho phép tôi công khai.”
Bạc Nhan cúi đầu cười một mình: “Làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ấy. Chuyện này tôi cũng nhận thức sâu sắc nên chưa bao giờ nói ra, còn tưởng rằng cậu đã biết, chẳng nhẽ Đường Duy không nói cho cậu biết sao?” Nhậm Cầu lắc đầu: “Không… Ngay khi tôi đề cập đến điều gì đó về anh, mặt anh ấy liềm trầm xuống”
Vẻ mặt Bạc Nhan thay đổi, sau đó cười xa xăm: “Thế à? Thật ra, tôi bình thường cũng toàn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy, vì thế quen rồi.”
“Cho dù sau này anh ấy đổi xử với cậu mãi mãi như thế này thì cậu có còn thích anh ấy không?” Sau khi Nhậm Cầu hỏi câu này, cậu ta đột nhiên cảm thấy câu trả lời có như thế nào thi đều vô nghĩa.
Bởi vì ánh mắt Bạc Nhan nhìn Đường Duy vô cùng chân thành, chân thành đến mức cho dù trải tim của người kia không dễ dàng trao cho cô, nhưng cô vẫn đưa trái tim cho anh chà đạp, tự tay cô đưa cho cậu ấy để cậu ấy đâm lại cô, mà cô vẫn không có phản ứng gì.
Nhưng…
Yết hầu của Nhậm Cầu di chuyển lên xuống.
Một tình yêu thầm và sâu sắc như vậy mà không nhận được hồi đáp, nếu một ngày nào đó bùng phát, thì sớm muộn gì Bạc Nhan… cũng sẽ bị chính tình cảm của mình nuốt chứng.
Buổi tối hôm đó tan học, Đường Duy như thường lệ vẫn đợi ở cổng trường.
Cậu nhìn xung quanh, sau khi xác định rằng Bạc Nhan không đi theo cậu, cậu bước vào chiếc xe đã chờ sẵn trước mặt, bước vào, Lâm Từ ngồi phía trước thì thầm: “Đường Duy.”
“Anh Lâm Từ
Đường Duy cười nhẹ nhìn cậu ta: “Chào buổi tối, hôm nay anh sao vậy?”
“Tài xế của cậu có chút không khỏe nên đã gọi điện thoại cho tôi.” Lâm Từ cầm vô lăng: “Ô đúng rồi, Bạc Nhan đâu?” Đôi mắt Đường Duy liền trầm xuống, sau đó cậu lẩm bẩm: “Cô ấy sẽ không đi cửa trước.” Lâm Từ sửng sốt, không ngờ lại có chuyện như vậy. “Anh lái xe ra cửa sau là được.” Đường Duy dựa vào ghế sau, nhẹ nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Vì muốn tránh bị người khác nhìn thấy chúng ta cùng nhau đi học về, nên đã tách ra. Đón tôi ở cửa trước, rồi ra cửa sau đón cô ấy. “Hóa ra là thế..”
Lâm Từ gật đầu, sau đó quay tay lái. Đường Duy ngôi ở hàng ghế sau ấn cửa kính xe, bên ngoài có một đám người hâm mộ la hét nhìn cậu, Đường Duy chán nản ấn lại cửa kính xe. Cậu thiếu niên trong xe lãnh đạm, cương nghị. trông giống hệt Bạc Dạ hội đó, tối đen như bóng đêm, âm trầm và lạnh lẽo.
Cậu cụp mắt xuống, chiếc mũi thẳng tắp của cậu phác hoa ra khuôn mặt nhìn rất nhanh nhẹn và hoạt bát. Hoàng hôn khi tan học lờ mờ hắt vào qua cửa số ô tô và chiếu vào khuôn mặt cậu, Ánh sáng hắt xuống cằm cậu, như thể mạ lên góc nghiêng khuôn mặt cậu một lớp ánh sáng mơ hồ.
Đường Duy cầm lấy chiếc cặp sau đó nhìn ra bên ngoài, thấy Bạc Nhan chạy ra khỏi tòa nhà dạy học bên trong, mặt đỏ bừng, như muốn vội vàng bắt xe buýt.
Đường Duy biết Bạc Nhan sợ cô đi cửa sau không đuổi kịp, bởi vì nếu lỡ thì cô chỉ có thể một mình đi bộ về nhà, Đường Duy nhiều nhất chỉ đợi cô năm phút, muộn hơn cậu sẽ đi mất. “Đi cửa sau.” Đường Duy trầm giọng. “Ừm” Lâm Từ lái xe, chiếc xe thương mại sang trọng phóng đi trong ánh mắt ghen tị của học sinh, sau đó, Lâm Từ lái xe ra cửa sau nơi không có nhiều người lui tới.
Bạc Nhan vội vàng chạy tới, cô hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người lái xe là Lâm Từ, ngay sau khi phản ứng lại, cô lập tức chào: “Chú Lâm Từ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!